Top 7 bài kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn lớp 8 – em khóc làm chi kỷ niệm ban đầu

Top 7 bài kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn lớp 8, Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em – Mời các bạn cùng tham khảo các bài văn mẫu kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn

Bạn đang xem: em khóc làm chi kỷ niệm ban đầu

Top 7 bài kể về một kỉ niệm đáng nhớ ngắn gọn lớp 8

Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em, kể lại kỉ niệm đáng nhớ với người thân là một trong những dạng đề thường gặp trong chương trình Ngữ văn lớp 8. Trong nội dung này Hoatieu xin chia sẻ một số bài văn mẫu kể về 1 kỉ niệm đáng nhớ hay chọn lọc giúp các bạn học viên có thêm ý tưởng cũng như vốn từ vựng khi làm bài.

Sau đây là nội dung cụ thể bài văn kể lại một kỉ niệm đáng nhớ lớp 8, mời các bạn cùng tham khảo.

1. Dàn ý Kể lại kỉ niệm đáng nhớ với người thân

1. Mở bài

Giới thiệu vào mẩu truyện kỉ niệm với người thân bằng hình thức trực tiếp hoặc gián tiếp tùy vào năng lực của học viên.

(Trong cuộc sống, tất cả chúng ta sẽ có những kỉ niệm, những khoảnh khắc không thể nào quên, một trong số đó chính là kỉ niệm của em với người thân…).

2. Thân bài

α. Hoàn cảnh xảy ra kỉ niệm

Mẩu chuyện đó xảy ra ở đâu? Vào lúc nào? Không gian và thời gian lúc đó ra sao?

Nêu xúc cảm của chính bản thân mình mình lúc đó và thái độ của người thân.

ɓ. Kể tình tiết mẩu truyện

Mẩu chuyện diễn ra như vậy nào? Thái độ của mọi người lúc đó ra sao? Em đã có những tư duy và hành động gì?

Lưu ý: kể chuyện theo một trình tự nhất định (thường là trình tự thời gian) để tránh bỏ sót những cụ thể hoặc làm cho mẩu truyện lủng củng, thiếu logic.

Mẩu chuyện có kết quả như vậy nào? Em rút ra được bài học gì sau mẩu truyện.

¢. Nêu cảm nghĩ của em về kỉ niệm đó

Bản thân em cảm thấy như vậy nào qua mẩu truyện, kỉ niệm đó? Nó để lại bài học sâu sắc hay những niềm vui không thể nào quên?

Qua mẩu truyện, em rút ra được bài học gì? Tình cảm của em với người thân đó qua mẩu truyện như vậy nào?

Mang ra lời khuyên của em dành riêng cho những bạn đã và đang rơi vào mẩu truyện, hoàn cảnh tương tự như của em.

3. Kết bài

Tổng quan lại mẩu truyện đồng thời nêu cảm nghĩ của em về kỉ niệm với người thân đó.

2. Kể một kỉ niệm đáng nhớ lớp 8

Thời học viên là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc sống của mỗi loài người. Cũng chính vì vậy, những kỉ niệm gắn bó với tuổi thần tiên ấy cũng sẽ không lúc nào phai nhạt trong tâm khảm tất cả chúng ta. Và với tôi, mà không, với rất nhiều người nữa, ngày khai trường trước hết sẽ là ký ức tươi đẹp nhất, để lại ấn tượng sâu sắc nhất.

Ngày khai trường trước hết của chúng ta như vậy nào?

Còn với tôi, này là một buổi sang mùa thu trời trong xanh. Mẹ gọi tôi dậy từ sáng sớm, rồi lại tất bật chuẩn bị cho tôi; nào quần áo đồng phục, sách vở, rồi nâu ăn sang cho cả nhà. Nhìn mẹ bận rộn như vậy, tôi thầm tự nhủ mình phải vệ sinh thật nhanh chóng để mẹ không phải nhắc nhở. Ấy vậy mà cứ một lúc mẹ lại giục tôi “Quỳnh ơi nhanh lên nào không lại muộn giờ mất!” Lúc ấy, tôi nghĩ thầm, chắc khai trường sẽ có rất nhiều chú công an, nếu mình đi muộn, mẹ sợ mình sẽ bị các chú ấy bắt nên phải luôn mồm thúc tôi như vậy. Thế nên tôi quáng quàng cả lên, ăn vội mấy miếng cơm rang và lúc này, người giục mẹ tôi chở đi khai giảng sớm lại chính là tôi. Mẹ cười nhân từ và dịu dàng nói “Cứ từ từ thôi con ạ, còn sớm mà, ăn cho no đã”. Rồi tới lượt bố tôi chậm rãi nói “Hôm nay con đã là học sinh lớp một rồi, phải ngoan và biết nghe lời mọi người hơn nữa, không còn nhõng nhẽo, làm nũng bố mẹ như các em bé nữa nghe chưa! Trong lớp con phải cố gắng nghe cô giáo giảng bài, cố gắng tập đọc, tập viết, dành được nhiều điểm 10, con có hứa với bố không?” Tôi lí nhí đáp: “Dạ, có ạ!” Tôi chào bô và ra sân lên xe, mẹ chở tới trường. Đoạn đường ngày hôm nay thật đông đúc và nhôn nhịp, tôi nghe mẹ bảo, ngày hôm nay, các bạn, các anh các chị cũng đi khai giảng như tôi. Tôi thích thú và tò mò về ngôi trường mới, không còn sợ chú công an như lúc ở nhà nữa. Tới rồi! Ngôi trường mới của tôi. Ôi! Đẹp quá! Tôi thốt lên trong niềm sung sướng. Ngôi trường rộng rãi và khang trang, trong sân trường có cả một hô nước trong veo và vườn cây đủ các loài hoa. Đến nơi đâu tôi cũng chỉ cho mẹ những phát hiện mới của mình.

Tới sân trường, tôi được mẹ dẫn vào hàng của lớp 1A. Chúng tôi, những cô bé, cậu bé học trò lớp một bước vào lễ chào cờ trước hết, tôi thắc mắc không hiểu trên cồ của các anh chị lớp lớn, ai cũng đều đeo chiếc khăn màu đỏ. về sau tôi được mẹ giải thích, nếu tôi phấn đấu học tập và đạt thành tích cao sẽ được kết nạp làm đội viên Đội Thiếu niên Tiền phong Hồ Chí Minh và cũng sẽ được đeo khăn quàng đỏ như các anh chị ấy. Sau khoảng thời gian kết thúc nghi lễ chào cờ, cô hiệu trưởng lên nhắc nhở và dặn dò học viên nhiệm vụ năm học mới. Khi cô đánh những tiếng trống trước hết, cũng là lúc từng chùm bóng cất cánh sặc sỡ được thả lên trời. Sự kiện kết thúc và chúng tôi trở về lớp. Bỗng nhiên, tôi nhận thấy…mẹ, mẹ đâu rồi! Tôi tá hỏa đào mắt khắp sân trường, vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi òa lên khóc nức nở. Bỗng tôi nhận thấy có một bàn tay đặt lên vai mình, sau này là giọng nói nhẹ nhõm “Em bé ở lớp nào? Sao đứng ở đây khóc mà không vào lớp đi?” Tôi ngước mắt lên, một chị lớn tuổi hơn tôi, dáng cao gầy, tóc thắt hai bên. Tôi vừa nói, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng khóc “Em…em học lớp 1A. Em chẳng thấy mẹ ở đâu cả hu …hu…” Chị phì cười rồi nói: “Em bé ngốc, chắc mẹ em về rồi, em vào lớp đi, khi nào học xong thì mẹ sẽ tới đón”. Tôi ngây thơ hỏi chị : “Chị ơi, thế lúc nào học xong hả chị? Em nghe chị hàng xóm bào học 12 năm cơ, thế lúc nào em lớn em mới được gặp mẹ à chị? À chị ơi, em không biết lớp 1A”. “Không phải đâu em à, em học từ bây giờ đến buổi trưa, mẹ sẽ đến đón”, vừa nói chị vừa dẫn tôi tới một phòng học “Đây là lớp 1A, em cố gắng học tốt nhé! Thôi chào em. Chị cũng phải vê lớp đây!” Nói rồi chị chạy đi, thoắt cái đã không còn thấy chị đâu nữa. Mãi vê sau này tôi mới phát xuất hiện, mình chưa hỏi tên, nhưng cái hình ảnh cao gây và mái tóc thắt bím hai bên của chị đã đề lại ấn tượng không lúc nào quên trong tôi.

Tôi bước vào lớp, một cảm tưởng thật khó tả: lạ lẫm, bỡ ngỡ và đôi chút lo sợ. Giáo viên sắp xếp chỗ ngồi cho chúng tôi thật nhanh chóng. Chỉ đến khi đã yên vị trong chỗ ngồi mới, tôi mới có dịp xem xét lớp học, gia sư và những người bạn mới. Cảm nghĩ xa lạ biến đi đâu mất, gia sư nhắc chúng tôi lấy sách vở viết bài tập viết trước hết. Không gian trở nên vắng lặng. Sân trường vừa đông đúc, sôi động là thế, giờ đã không còn một bóng người. Giờ đây, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng lích chích của vài chú chim non và tiếng đọc bài của gia sư…

“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt tay tới trường, em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương…Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền,…” Ngày trước hết ấy trôi qua, nhưng những xúc cảm sẽ không lúc nào mờ phai, và với tôi, cái ngày ấy như chỉ mới là ngày ngày hôm qua mà thôi, những vui, buồn, hạnh phúc, thích thú, bỡ ngỡ, lo sợ trong ngày đầu tới lớp là những dư âm tới tận mai sau.

3. Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ với bạn tri kỷ – mẫu 1

Tuổi học trò là tuổi thần tiên, tuổi của những mộng mơ, hồn nhiên và tươi đẹp nhất. Tuổi học trò so với tôi đang là quãng thời gian quý hiếm nhất khi nó là nơi lưu giữ những kỉ niệm đẹp nhất so với tôi. Trong số đó, có một kỉ niệm mà tôi luôn bồi hồi xúc động mỗi khi nhớ lại – kỉ niệm sâu sắc với người bạn tri kỷ của tôi.

Phương Linh là bạn tri kỷ của tôi. Nhà Linh ở gần nhà tôi, hai đứa chơi với nhau từ những ngày còn bi bô tập nói, sau này lại luôn học cùng lớp với nhau. Khác với dáng người dong dỏng cao của tôi, Phương Linh là một cô bé thanh mảnh, chỉ cao khoảng một mét bốn mươi, nước da trắng hồng xinh xắn. Mái tóc đen ngang vai mềm mại kết phù hợp với khuôn mặt bầu bĩnh khiến Linh càng thêm phần dễ thương. Đôi mắt Phương Linh tròn xoe, đen lay láy, đôi môi đỏ mọng chúm chím. Khi cười lên sẽ để lộ ra má núm đồng tiền và hai cái răng khểnh trắng tinh trông rất có duyên. Phương Linh xinh xắn, cởi mở và tốt bụng nên ai cũng yêu quý, trái ngược hẳn với tính cách của tôi, trầm và rụt rè.

Cũng chính vì thế, các bạn trong lớp rất tò mò, vì sao hai đứa hoàn toàn trái ngược nhau lại có thể chơi thân với nhau như vậy? Phương Linh có rất nhiều bạn tốt vì sự thân thiện và năng nổ của mình, còn tôi thì đa số chỉ có một vài người bạn. Điều này đã dẫn theo một mẩu truyện mà tôi mãi mãi không lúc nào quên.

Giữa năm học lớp 5, đột nhiên Phương Linh bảo với tôi vào giờ ra chơi:

– Tuần này, tan học cậu cứ về trước nhé, tớ có việc phải ở lại trường.

– Tớ ở lại đợi cũng được, không sao đâu. – Tôi trả lời ngay.

Nhưng Phương Linh vẫn kiên quyết:

– Cậu cứ về trước đi, chiều đi học tớ lại sang gọi. Cậu còn phải nấu cơm cho bé Ngọc nữa.

Ngọc là em gái của tôi, mẹ đi làm cả ngày tối mới về nên tôi lo cơm nước cho em gái khi ấy đang học lớp 1. Nghĩ vậy tôi cũng không ở lại đợi Phương Linh nữa. Tan học, tôi tạm biệt cậu ấy rồi đạp xe về nhà.

Nhưng chiều hôm ấy, tôi đợi mãi mà không thấy Phương Linh đâu. Nhìn đồng hồ sắp tới 2 giờ kém 15 phút, tôi quyết định vòng ngược đường vào nhà gọi Linh. Nhìn thấy tôi vẫn dắt xe đứng ngoài cổng, mẹ Linh ngạc nhiên:

– Có bạn tên Hà Anh sang nhà gọi Linh, chúng nó đi được nửa tiếng rồi con ạ.

Tôi ngạc nhiên, hình như không tin vào tai mình. Hà Anh là cô bạn luôn tỏ ra ghét tôi nhất lớp. Tôi buồn bã, thất vọng, vội chào mẹ Linh rồi đạp xe đến trường. Vừa dựng xe xong thì trống đánh vào lớp, tôi phấn đấu chạy thật nhanh nhưng vẫn vào lớp muộn hơn gia sư. Cô thấy tôi thở gấp, cũng mỉm cười nói không sao, cho tôi vào lớp. Trước ánh nhìn của chúng ta khác, tôi chợt thấy xấu hổ và giận dữ vô cùng. Phương Linh hôm ấy còn tự chuyển sang chỗ Hà Anh, nhìn tôi đến muộn, tỏ ra rất ngạc nhiên.

Cả buổi chiều hôm ấy, lòng tôi tràn ngập khó chịu, tôi không hiểu vì sao Linh lại đối xử với mình như vậy. Nghĩ lại lời nói của Hà Anh trước đó rằng “Đứa nhát gan lờ đờ như cậu, sớm muộn gì Phương Linh cũng chán. Người đâu mà lúc nào cũng tỏ ra rụt rè, nhìn thật khó chịu” tôi hình như hiểu ra. Tan học, mặc kệ Phương Linh gọi với theo, tôi làm lơ đạp xe về nhà, thầm nghĩ sẽ không chơi chung với cậu ấy nữa.

Tâm trạng không vui, đến khi mẹ nhắc tới sinh nhật của tôi sắp tới, tôi cũng không buồn để ý. Tôi cứ tránh mặt Phương Linh nhiều lần, cô bạn hình như cũng không quan tâm, mấy ngày liền, tôi đi học và về nhà một mình. Hà Anh nhìn thấy tôi cũng không tỏ ra khó chịu như trước, thấy kì quái nhưng nghĩ chắc là giờ đây thân với Linh nên không thích nói này nói nọ nữa. Cứ như vậy cho đến hôm sinh nhật tôi, trưa thứ 7, tiết sinh hoạt kết thúc, tôi cất sách vở, định đứng dậy đi về thì Hà Anh xuất hiện, giọng ít khi thân thiện:

– Cậu ở lại một tí đi, bọn mình có cái này.

Tôi chưa kịp trả lời thì hai mắt bị ai đó che lại, cửa lớp đóng, cả lớp tối om. Vừa được thả che mắt ra thì tôi nghe thấy tiếng hát “Happy birthday…” của nhiều người, Phương Linh bưng một chiếc bánh kem, nến sáng lung linh tiến vào từ cửa lớp, xung quanh cả mười lăm bạn nữ lớp tôi đều ở đây. Ai cũng vừa hát vừa mỉm cười chúc mừng sinh nhật tôi. Tôi ngạc nhiên,vui sướng, mãi mà không nói được lời nào.

Sau đó, Hà Anh giải thích tôi mới biết, Phương Linh cố ý tập hợp con gái, muốn cùng tổ chức sinh nhật cho tôi nhưng Hà Anh vốn hiểu nhầm tính cách tôi nên Linh phải giải thích nhiều ngày. Các bạn ấy ai cũng ngưỡng mộ tình cảm của Linh với tôi, hiểu rõ tôi vốn rụt rè chứ không phải giả tạo. Hôm ấy, ai cũng tặng quà cho tôi, khuyến khích tôi cứ thoải mái vui chơi cùng nhau, có gì đâu mà rụt rè.

Sinh nhật năm này là sinh nhật vui nhất mà tôi trải qua, đồng thời cũng là kỉ niệm sâu sắc về Phương Linh, biết mình hiểu nhầm, hai chúng tôi ôm nhau khóc nức nở. Từ đó, tình bạn của chúng tôi càng thêm gắn bó. Dù chúng tôi có rất nhiều kỉ niệm nhưng kỉ niệm ấy vẫn là kỉ niệm xúc động tôi không thể nào quên.

4. Kể về kỉ niệm đáng nhớ với người bạn tri kỷ lớp 8 – mẫu 2

Tình bạn la một trong những điều trọng yếu nhất so với mỗi người song hành cùng tất cả chúng ta suốt hành trình đời. Với em thì tình bạn đẹp nhất chính là tình bạn của thời học viên bởi khi ấy, tất cả chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ, không chút tạp niệm và không có bất kể điều gì tác động tới tình bạn. Khi ấy, tất cả chúng ta thận thiết với nhau bởi tình cảm thực sự xuất phát từ chính trái tim của mình mà không hề toan tính. Và em cũng có rất nhiều những kỉ niệm khó quên với Linh- người bạn tri kỷ trong suốt những năm đi học của mình.

Linh và tôi chơi cùng với nhau từ lớp một. Tôi còn nhớ rõ ngày ấy tôi đang là một cô bé ngại ngùng núp sau lưng mẹ. Với tôi lúc này, ngôi trường mới là một nơi xa lạ và tôi sợ bản thân mình sẽ lạc lõng ở nơi đây. Tôi nắm chặt vạt áo mẹ không rời. Có vẻ cũng giống nhu tôi tư duy, ngày trước hết đi học mấy cậu nhóc rất sợ sệt thế nên có cô bé không kìm ném được mà bật khóc òa sau lưng mẹ. Thế nhưng lúc này điều mà tôi bị thu hút lại được chuyển hướng sang cậu bạn đứng cạnh tôi. Cậu ấy không hề rụt rè như các bạn khác mà trông rất tự tin hào hứng nhìn quanh ngó nghiêng với khuôn mặt nóng vội mong đợi. Thấy tôi nhìn chằm chằm mình, cậu ấy quay sang cười với tôi và nói:

– Mình là Linh, cậu cũng học lớp này à, hay cậu ngồi cùng với mình đi.

Tôi giật mình ngạc nhiên. Lúc này không hiểu sao tôi thấy cậu ta rất đáng khinh. Cái bảnh mặt của cậu ta lúc này không thích hợp tẹo nào. Giờ tôi hiểu ra có vẻ lúc đấy là tôi ghen ghét với cái vẻ ngoài tự tin của cậu, cũng có thể là do bản thân mình để câu ta thấy mình rụt rè nên xấu hổ. Tôi ngoảnh mặt quay đi không thèm trả lời cậu ta. Thế nhưng đúng là người tính không bằng trời tính thế nào tôi và cậu ta lại ngồi cùng với nhau. Từ đấy oan gia ngõ hẹp, chúng tôi chí chóe nhau suốt ngày. Cậu ta thường chọc tôi tức điên lên, lấy tôi làm niềm vui cho cậu ta. Tôi không học giỏi môn toán thế nên bài xác minh của tôi không được cao như cậu ấy. Mỗi lần phát bài tôi đều giấu không cho cậu ta biết điểm của tôi. Thế nhưng không hiểu sao một lần tôi vô tình cậu ấy phát bài nên thấy. Tôi thấy cậu ta nhíu mày nhìn tôi, còn mắng tôi:

Cậu ngốc à, bài này mà cậu không hiểu sao. Từ mai không hiểu nơi đâu bảo tớ.

Thế là chẳng hiểu vì sao thây vì chí chóe nhau những chuyện vặt vãnh giờ đây là những mẩu hội thoại:

– Cậu làm bài này đi.

– Chỗ này chưa hiểu sao

– Đúng là ngốc hết chỗ nói.

Tôi cũng không hiểu sao lúc đấy tôi lại không thấy ghét cậu ta nữa. Thay vào đố dần dần chúng tôi chơi thân với nhau, thân đến tận giờ đây kể cũng lạ. Vẫn chí chóe nhau như lửa với nước vẫn luôn miệng nào là không ưu nhau nhưng hễ có chuyện gì lại bênh vực, trợ giúp nhau.

Các bạn ạ, tình bạn đẹp nhất là khi mà tất cả chúng ta luôn có xuất phát điểm từ chính trái tim và tấm lòng của mình. Theo thời gian, loài người sẽ dần lớn lên nhưng những kỉ niệm của tất cả chúng ta thì vẫn còn mãi cho tới tận giờ đây. Vì vậy vì vậy tất cả chúng ta ai cũng nên học cách nâng niu những kỉ niệm để có thể không hối hận vì đã để thời gian trôi qua một cách nhanh chóng mà không đọng lại được bất kể một điều gì.

5. Kể về một kỉ niệm đáng nhớ so với một sinh vật nuôi mà em yêu thích

Người ta vẫn bảo chó là loài vật trung thành và tình nghĩa nhất nên em rất yêu quý loài vật này. Năm đó, gia đình em có nuôi một chú chó, em gọi nó với tên gọi thân thương là Mun. Mun được cậu em ở trong Nam gửi về cho em khi bà em vào đó thăm cậu mợ..

Mun có bộ lông xù rất đẹp, thân có mặt đen huyền. Chiếc đuôi công dễ thương và đầy đặn. Chiếc đầu thanh mảnh cùng đôi mắt lanh lợi, dễ thương. Cô nàng cũng rất điệu, thích vuốt ve bộ lông của mình mỗi sáng sớm, thỉnh thoảng chạy, nhảy trong sân đầy nhanh nhẹn và thu hút trong như một khuyến khích khiêu vũ vậy. Yêu nhất là những lúc Mun cùng mình trò chuyện, cô nàng cứ thích vẫy đuôi rồi gục vào đôi chân của mình mà nghe mình thủ thỉ. Vui, buồn gì em cũng tâm sự với nàng, giữa chúng em không phải là tình cảm của chủ- em mà như tình cảm của những người bạn tri kỷ vậy.

Rồi thời gian ấy, vì bận rộn với đống bài tập và stress chuyện thi cử quá, nên em không quan tâm nhiều đến nó nữa. Chắc vì Mun tủi nên thỉnh thoảng lại chạy sang quán ăn xóm chơi với lũ trẻ bên ấy.

Một hôm, như thường lệ, em ngồi học bài, Mun đi chơi. Khoảng 30 phút sau ɱ có nghe tiếng kêu vọng lại từ quán ăn xóm. Nhưng vì còn lo ngại cho mấy bài tập chưa xong nên em gắng làm thêm. Khoảng hơn mười phút sau tiếng kêu ấy vẫn còn nhưng nhỏ dần rồi không nghe nữa, lúc đấy em nghe tiếng ba lật đật từ ngoài cửa chạy vào:

– Mai ơi, cái Mai đâu rồi, con Mun nó bị người ta giết sắp chết đây này

Lúc này em mới kinh hồn chạy ra trong sợ hãi:

– Gì…gì …vậy ba..Mun bị sao thế ạ?

Trời ơi! Nhìn Mun mắt cụp xuống vì mệt, đầu bê tha máu mà em vừa xót, vừa lo, vừa sợ. Có vẻ nào khi những tiếng kêu ấy khởi đầu cất lên là khi Mun đang bị người ta đánh sao? Trời ơi! em đã làm gì thế này, sự vô tâm của em đã khiến Mun ra nông nỗi này hay sao. Lúc ấy em đã khóc, em khóc vì thương Mun, vì giận mình và căm thù những kẻ tàn tệ kia, chúng chỉ vì miếng mồi cho bữa nhậu mà tàn nhẫn đến thế sao?

Em đỡ Mun dậy, lấy sữa trong bịch đút từng chút một vào miệng. Vết đâm thẳng từ trên đầu xuống khá sâu nên một thời gian Mun mới lành hẳn. Từ đó em để tâm em Mun nhiều hơn, dù bận rộn gì cũng phải quan tâm và chăm sóc nó.

Mẩu chuyện ấy xảy ra cũng từng lâu mà giờ nhắc nhở lại em vẫn thấy rùng mình sợ hãi. Mong rằng Mun và em sẽ còn nhiều thời gian cùng nhau hơn nữa.

6. Kể 1 kỉ niệm đáng nhớ về ông

Vậy mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành riêng cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng từng xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ông đã ra đi thật nhẹ nhõm và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.

Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào này là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.

Cuộc sống ông luôn gặp nhiều khó khăn, nguy hiểm, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà loài người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau, mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói:

“Mồ côi cha ăn cơm với cá

Mồ côi má lót lá mà nằm”

Vậy mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Thống khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học viên xuất sắc của Tp Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: này là chứng bệnh suyễn. Và chắc nịch rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến ngày hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch lấp lửng. Bất công đến như vậy nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho quốc gia và đã nhất định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện tại không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà đang là niềm tự hào to lớn của cháu, còn nhứ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn thân cháu khoe rằng: “Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng ông tao là một nhà khoa học”. So với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng quyển sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào quyển sách và hỏi: “Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không còn tiếp, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc sống.

Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo nhiệt tình. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những mẩu truyện thật mê hoặc. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, thăm hỏi, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Bố mẹ có đôi lúc giận dữ la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi toàn bộ nỗi buồn.

Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đớn đau làm sao! Cháu không còn điểm tựa trí não vững chắc nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao đây.

Ông ơi! Ở trên ấy ông có nghe những lời cháu không ông? Chắc cú ông sẽ nghe được rằng cháu thật lòng yêu ông! Yêu ông nhiều lắm!

7. Kể 1 kỉ niệm đáng nhớ về bố

Trong đời sống trí não phong phú và phong phú của loài người thì tình cha con là tình cảm máu thịt thiêng liêng, sâu đậm nhất. Công lao to lớn của người cha được nhắc đến rất nhiều trong ca dao, dân ca: Công cha như núi Thái Sơn,.., Con có cha như nhà có nóc, Phụ tử tình thâm…

Người cha đóng vai trò trụ cột trong nhà, là điểm tựa đáng tin cậy cho vợ con. Mọi việc lớn như làm nhà, tậu ruộng, tậu trâu, dựng vợ gả chồng cho con cháu… thường là do người cha quyết định. Trách nhiệm của người cha rất nặng nề. Con cháu ngoan hay hư, đa số là tùy thuộc vào sự khuyên bảo dạy dỗ của người cha. Bên cạnh người mẹ dịu dàng là người cha nghiêm khắc. Dẫu phương thức dấu hiệu tình thương yêu có khác nhau nhưng bậc cha mẹ nào cũng muốn nuôi dạy con cháu trưởng thành về mọi mặt, đúng như dân gian đã nói: Con hơn cha là nhà có phúc. Trong lúc mẹ hằng ngày chẳng quản vất vả nhọc nhằn, lo ngại cho các con từ đĩa cơm, tấm áo thì người cha, ngoài những thứ đó ra còn phải nghĩ tới việc dạy dỗ, truyền kinh nghiệm sống mà mình đã đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, để các con học được những bài học thiết thực khi bước vào đời. Thật hạnh phúc cho những đứa con được sống trong vòng tay yêu thương của cha mẹ!

Có biết bao người cha chấp thuận thiệt thòi về mình, dành toàn bộ thuận tiện cho con cháu. Em đọc trên báo và xem truyền hình thấy những người cha lam lũ, quần quật làm những việc như: quét rác, đội than, đội trấu, đạp xích lô… không từ nan bất kể chuyện gì, miễn là lương thiện đế kiếm tiền nuôi đàn con ăn học đến nơi đến chốn. Gần nhà em có một bác người Quảng Ngãi, tuổi hơn năm chục, làm nghề mài dao kéo. Ngày ngày, bác rong ruổi khắp nơi trên chiếc xe đạp cà tàng với vài hòn đá mài và thùng nước nhỏ. Bác vào Tp đã hơn ba năm, kể từ khi anh con trai lớn thi đậu đại học Bách khoa. Mỗi lúc kể về những đứa con ngoan, bác cười rất mãn nguyện, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào: – Nhà bác nghèo lắm! Được mấy đứa con, đứa nào cũng ham học và học giỏi. Năm nay, cô con gái thứ hai cũng đậu Đại học Sư phạm. Bác ráng làm kiếm ngày vài chục ngàn, cha con đùm túm nuôi nhau. Mình chẳng có chi cho các con thì cho chúng cái chữ, cái nghề!

Em thấy ở bác có những nét rất giống cha em, một người thợ cơ khí bình thường, quanh năm làm việc với máy móc, dầu mỡ. Đôi bàn tay cha chai sần, thô ráp, mạnh mẽ nhưng ấm áp lạ thường. Có thể nói rằng trong nhà em, cha làm nhiều nhất và thưởng thức tối thiểu; Cha giống mẹ ở chỗ nhường nhịn hết cho đàn con những miếng ngon miếng lành, còn mình chỉ cơm dưa cơm mắm qua ngày.

Đức tính nổi trội của cha em là chịu khó chịu khó, hết lòng vì vợ con. Tuy công việc thường xuyên bận rộn, cha vẫn cố dành thời gian quan tâm săn sóc tới việc học tập của các con. Cha em ít lời, chỉ nói những câu nào đáng nói như nhắc nhở, uốn nắn khuyết điểm mạnh khuyến khích, khen ngợi khi các con làm được điều tốt, điều hay. Cha dạy chúng em lòng tự trọng và tính tự lập. Có lần cha bảo: – Đã là người thì phải có ý chí, không được ngại khó ngại khổ.

Càng khó càng phải làm bằng được. Em quý nhất cha em ở thái độ tôn trọng mọi người, tôn trọng vợ con. Có việc gì không vừa ý, cha điềm tĩnh phân tích chứ không la lối, chửi bới. Vì vậy nên dù tính cha nghiêm khắc mà vẫn dễ gần, từ vợ con đến hàng xóm láng giềng đều nể phục. Cứ nghe những lời cha nói, nhìn những việc cha làm, em học được rất nhiều điều hay, điều tốt. Cha thường bảo con cháu lấy bố mẹ làm gương nên cha rất giữ gìn ý tứ.

Chúng em yêu kính cha, phấn đấu chăm học, chăm làm để cha mẹ vui lòng. Đó cũng là cách đáp đền chữ hiếu rõ ràng và thiết thực nhất. Cảm ơn nhạc sĩ Phạm Trọng cầu đã nói giúp tuổi thơ chúng em những tư duy tốt đẹp về cha mẹ: Cha sẽ là cánh chim, mang con đi thật xa. Mẹ sẽ là cành hoa, cho con cài lên ngực. Cha mẹ là lá chắn, chở che suốt đời con… Ngày mai con khôn lớn, cất cánh đi khắp mọi miền. Con đừng quên con nhé, phụ huynh là quê hương!

Mời các bạn tham khảo thêm các thông tin hữu ích khác trên thể loại Tài liệu của HoaTieu.vn.


Xem thêm những thông tin liên quan đến đề tài em khóc làm chi kỷ niệm ban đầu

Tiễn Một Người Đi – Hồng Quyên

alt

  • Tác giả: Hồng Quyên Bolero
  • Ngày đăng: 2018-06-02
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 7857 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Bài hát: Tiễn Một Người Đi
    Sáng tác: Thái Hùng
    Ca sĩ: Hồng Quyên

    TienMotNguoiDi HongQuyen Bolero

    ♫ Lời bài hát:
    Em khóc làm chi kỉ niệm ban đầu
    Khóc để làm gì có giữ được nhau
    Một lần tình vương để sau
    Là tấm bằng vĩnh viễn mất nhau
    Anh ở lại ôm mối tơ sầu

    Nhung gấm tình ta chỉ là ảo vọng
    Em đã kìm lòng mong ước bằng không
    Chuyện tình chìm nơi biển bao
    Để lòng buồn còn mãi ngóng trông
    Tan vỡ rồi một giấc mơ hồng

    Em ơi chuyện ngày xưa
    Ta gặp nhau đêm giao thừa
    Bao mùa tình thay nắng mưa
    Ôi tình đẹp mấy cho vừa

    Em ơi chuyện ngày qua
    Năm năm tìm đành phôi pha
    Em giờ cất bước phương xa
    Riêng anh khóc tình quê nhà

    Trao hết về em những mộng mơ dài
    Một thuở ân tình nghe đã tàn phai
    Lòng buồn còn mong nhớ ai
    Từng chiều về lòng buồn đắng cay
    Quên sao được cùng tháng năm dài

    Ngày mai, là ngày tin yêu sứt dây
    Cũng có nghĩa là mình sẽ xa nhau mãi mãi
    Khi về bên ai, em có còn nhớ đến anh không.
    Bolero Trữ tình Song ca: https://bit.ly/2V0s7Rh
    Nhạc Vàng Bolero 2021: https://bit.ly/2Ki4tJE
    Dân Ca Trữ Tình Miền Tây: https://bit.ly/2n7j3dT

    Hồng Quyên – Thanh Vinh: https://bit.ly/2R4bjtL
    Đoàn Minh – Hồng Quyên: https://bit.ly/2PTvfeg
    Hồng Quyên – Lưu Chí Vỹ: https://bit.ly/2CnHkVc

    Hồng Quyên Tân Cổ: https://bit.ly/2EyyGVm
    MV Bolero Ngoại Cảnh: https://bit.ly/2POuH9l
    Tổng Hợp Karaoke: https://bit.ly/2vxaCwi

    ► Đăng ký kênh (Miễn phí): https://bit.ly/2O4pKsF
    —————————————————–
    ❖ Các bạn yêu mến Hồng Quyên hãy để lại nhận xét, phản hồi để giúp kênh cải tổ nội dung tốt hơn. Chúc bạn và gia đình vui vẻ và hạnh phúc!
    ► Powered by BH Media Corp.

Em khóc làm chi kỷ niệm ban đầu

  • Tác giả: www.facebook.com
  • Nhận xét: 5 ⭐ ( 7188 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: 139K views, 4.9K likes, 115 loves, 88 comments, 1.9K shares, Fb Watch Videos from Nhạc Vàng Trữ Tình: Em khóc làm chi kỷ niệm ban đầu
    Khóc để làm…

Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn.

  • Tác giả: taplamvan.edu.vn
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 5463 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn. BÀI LÀM (Chuyện em tham gia) Thu là bạn học ngồi sát – Tổng hợp nội dung Hãy kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn. tiên tiến nhất

Em khóc làm chi kỉ niệm ban đầu…#cgtbolero #nhacbolero #nhactrutinh #nhacbolerohay #nhactrutinhhay #nhacbolerohaynhat 0

  • Tác giả: www.tiktok.com
  • Nhận xét: 5 ⭐ ( 5363 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: TikTok video from CGT Bolero (@cgtbolero): “Em khóc làm chi kỉ niệm ban đầu…#cgtbolero #nhacbolero #nhactrutinh #nhacbolerohay #nhactrutinhhay #nhacbolerohaynhat 0”. nhạc nền – CGT Bolero.

Lời bài hát Tiễn Một Người Đi (Thái Hùng) [có nhạc nghe]

  • Tác giả: lyric.tkaraoke.com
  • Nhận xét: 3 ⭐ ( 4587 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Tiễn Một Người Đi Thái Hùng . Ca sĩ trổ tài: Khang Lê, Lê Sang, Dương Ngọc Thái, Duy Trường, Yến Khoa, Thế Anh, Đình Văn, và Ngô Quốc Linh

Xem thêm các nội dung khác thuộc thể loại: giải trí