Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu – có bao giờ bạn cảm thấy thương thấy nhớ

Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu tiên tiến nhất gồm 24 mẫu, giúp các em tham khảo để có thêm nhiều ý tưởng mới hoàn thiện

Bạn đang xem: có bao giờ bạn cảm thấy thương thấy nhớ

Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu tiên tiến nhất gồm 24 mẫu, giúp các em tham khảo để có thêm nhiều ý tưởng mới hoàn thiện bài dự thi của mình thật ấn tượng, sâu sắc.

Tải bài dự thi những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu

Cuộc thi “Viết về những kỷ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mới nhất” được tổ chức thường niên, nhằm tôn vinh, ghi nhận những đóng góp, thành tựu trong sự nghiệp trồng người của thầy giáo viên. Vậy mời các em cùng tham khảo nội dung dưới đây của THPT Nguyễn Đình Chiểu để nhanh chóng hoàn thiện bài dự thi của mình:

Bạn đang xem: Bài dự thi viết về những kỉ niệm sâu sắc về thầy cô và mái trường mến yêu

Hình thức trình bày của các tác phẩm dự thi

– Các tác phẩm dự thi phải viết bằng tiếng Việt, trổ tài dưới hình thức văn xuôi, mỗi tác phẩm tối thiểu 500 từ (chấp thuận các hình ảnh, video minh họa kèm theo nếu có).

– Các tác phẩm dự thi có thể viết tay hoặc đánh máy, trình bày rõ ràng trên một mặt giấy khổ A4, cỡ chữ 14, font chữ Time New Roman.

– Thông tin về tác giả và tác phẩm dự thi ghi rõ trên trang trước nhất của tác phẩm dự thi để Ban tổ chức làm phách khi chấm.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 1

Từ khi mở mắt nghênh đón cuộc sống, tôi đã cảm thu được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người và lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc sống này chỉ có cha mẹ là những người giành cho mình tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi loạng choạng bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc sống này, những người gắn bó cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn tồn tại những người thầy, người cô.

Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm trước nhất của cuộc sống đi học. Thầy cô đã chắp cánh ước mong, hoài bão tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về công danh, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi loài người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc sống mình để trau chuốt, dẫn dắt người học viên từng bước đi trên đoạn đường còn bao khó khăn phía trước. Đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người đưa đò” phải dùng hết sức lực của chính bản thân mình để đương đầu những khi có “mưa to”, “gió lớn”. Rồi khi đã mang được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao thượng ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc sống để dạy dỗ cho toàn bộ những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ ngày hôm nay thành người.

Thầy cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian của mình mà còn dành trọn cả tình yêu thương và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn bỡ ngỡ trước cái xã hội rộng lớn này. Những đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc sống với sự dẫn dắt và tình yêu thương của thầy, của cô. Vâng, thầy cô đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có đủ sức mạnh và sự tin tưởng, chạm lấy những ước mong, khát vọng và biến chúng thành hiện thực. Thầy cô đã tận tụy, đã dồn toàn bộ công sức vào bài giảng, làm chúng thêm sinh động để đơn giản ăn sâu vào tâm trí của từng học viên. Nếu như không có lòng yêu thương giành cho học viên của mình, thì liệu họ có tận tình, hi sinh nhiều như vậy được không? Phải, công việc hằng ngày của những người thầy, người cô xuất phát từ trái tim yêu thương của người cha, người mẹ giành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu ấy luôn cháy bỏng trong tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng sưởi ấm những sinh linh bé nhỏ vẫn còn loạng choạng bước đi trên đường đời.

Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi đứng lớp của các thầy các cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức khoa học mà mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải Chào thân ái những người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những bài học mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học viên trên khắp quốc gia Việt Nam lại nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, dạy dỗ. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc, hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà hạnh phúc vì được tái ngộ những đứa con thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc sống mình.

Cuộc sống có biết bao thay đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô giành cho học giành cho học viên thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học viên trong suốt cả cuộc sống đi học. Nếu một mai tôi không đang là một đứa trẻ, nếu một mai tôi rời khỏi sự ủ ấp của gia đình và nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình trên quãng đường còn sót lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không khi nào quên công ơn sâu nặng và tình cảm bát ngát của thầy cô giành cho toàn bộ học viên của mình – những đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc sống.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 2

Mái trường – ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc sống mỗi loài người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, đồng bọn là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo ra những kỉ niệm khó phai.

Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc hẳn ai cũng có ấn tượng với một thầy giáo viên nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dạy từng những nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm phổ thông cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất. Viết về hình tượng giáo viên ngay từ bé chúng tôi đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng này là giáo viên với mái tóc đen dài bóng mượt, cặp ngăn nắp bằng một chiếc kẹp giản dị, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và dáng đi ung dung, nhẹ nhõm. Với tôi, chắc rằng này là giáo viên bước ra từ giấc mơ. Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi trước nhất gặp mặt, cô bước vào lớp với cặp kính râm to đen, chúng tôi có chút nhốn nháo và ngạc nhiên, cô hóm hỉnh giải thích: “Buổi đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá, cô xin lỗi các em nhưng nếu bây giờ cô bỏ kính ra thì cả lớp chắc không ai học được vì sợ vừa vì cười đấy. Cô bị ngã xe, cả lớp thông cảm cho cô nhé!” và kèm theo này là nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng phát xuất hiện rằng không phải giáo viên dạy văn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót. Cô Hưng giọng khá trầm và khàn nhưng chưa khi nào chúng tôi cảm thấy ngao ngán với tiết văn của cô.

Ngày trước nhất ấy, cô còn giới thiệu và kể thêm vài mẩu truyện vui về “cái tên giống tên con trai” của cô. Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim trọn vẹn bốn mươi lăm thành viên lớp 10A3, nhất là tôi, cảm thu được một tâm hồn đồng điệu. Nhắc đến giáo viên, người ta luôn mường tượng ra sự niềm nở, nhẹ nhõm, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Hưng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt hơn hết, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách thu hút chúng tôi không thể rời khỏi lời giảng của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên cho vào đó một tí cái tôi cá nhân riêng để học viên có thể nhớ về cô mãi. Ông nội tôi trước đó là một nhà Nho dạy chữ Hán vì vậy ông rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về thăm quê, ông lại thủ thỉ với tôi: “Làm giáo viên con nhé! Tôi chỉ biết mỉm cười và lẳng lặng gật đầu”. Tôi yêu trẻ con nhưng nóng tính mà nghề giáo luôn cần sự kiên trì và tôi đã tự nhủ rằng “không bao giờ mình thi sư phạm”. Nhưng rỗi mỗi tiết văn của cô lại truyền thêm cho tôi cảm xúc. Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng ngôn từ và học viên sẽ quý mến tôi như chúng tôi kính trọng, yêu quý cô hiện thời. Tôi sẽ niềm nở, khôi hài và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương cuộc sống, cách gieo lòng nhân hậu với những loài người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô dạy chúng tôi trong mỗi tiết học. Cô Hưng mang dáng dấp của người phụ nữ hiện đại nhưng cũng không quên đi nét truyền thống trong mình. Không phải thổi phồng, nhưng cô là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việt nhà. Cô luôn nhiệt tình tham gia các hoạt động Đoàn trường, nhiều năm đạt danh hiệu Giáo viên xuất sắc. Năm học 2012 – 2013, lần trước nhất cô bồi dưỡng học viên giỏi lớp 12 mang lại thành tựu rực rỡ như vậy: Ba giải nhì, một giải ba và một giải khuyến khích, đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai con của cô luôn là những con ngoan trò giỏi. Hai em luôn đạt danh hiệu học viên giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự hơn hết là con trai cô từng đạt giải học viên tỉnh lớp 5.

Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn bùng cháy trong nhà nhỏ hạnh phúc của cô. Tôi đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi đang là học viên, khi còn được ngồi trên ghế nhà trường. Và tôi không thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên đồng bọn, trang sức cùng hình ảnh người cô miệt mài bên giáo án. Người đã truyền dạy cho tôi bao tri thức, bao ước mong và kỳ vọng – Cô Hưng.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 3

Thời gian cứ thế trôi qua như thoi mang, vậy là thấm thoắt đã mười hai năm học sắp trôi qua. Đứa trẻ ngày nào còn khóc lóc, xếp sau lưng mẹ trong ngày trước nhất cắp sách đến trường. Giờ đây đã sắp phải nói lời chia tay với mái trường, với thầy cô, đồng bọn và cũng chia tay luôn cả hai chữ “học sinh” của chính bản thân mình mình.

Vậy đấy, thời gian trôi qua có khi nào trở lại, suốt những năm tháng qua gắn bó với “thầy cô và mái trường” nơi đã để lại cho tôi biết bao nhiêu kỉ niệm của một thời không thể nào quên. Chỉ còn vài ngày nữa thôi là đến ngày 20/11- ngày Nhà Giáo Việt Nam, cũng là ngày cuối cùng “tôi” của thời học viên được bên mái trường, thầy cô và đồng bọn nơi đây tại mái trường mang tên THPT chuyên … – ngôi nhà thứ hai nơi tôi đã gắn bó.

Bỗng dưng những kỉ niệm trong tôi chợt ùa về một cách sắc nét hơn khi nào hết mang tôi trở về những ngày tháng đang là một đứa học viên lớp 9. Nhớ ngày nào ngôi trường mang tên chuyên … còn quá xa lạ với tôi, ngôi trường mong ước của biết bao lứa học viên như tôi. Có vẻ ấn tượng trước nhất về ngôi trường chuyên … này phải kể tới “con dốc” vừa dài, vừa cao vời vợi xuất hiện trước mắt. Biết bao lần đứng dưới chân dốc trường nhìn lên, nơi một chân trời mới sắp mở ra trước mắt tôi. Leo lên hết con dốc ấy, lần trước nhất đứng ở cổng trường học nhìn vào trường, tôi đã hét thật to như để thỏa mãn sự sung sướng, thích thú xen lẫn tò mò của chính bản thân mình mình về trường… Thật sự, trước khi trở thành một thành viên trong ngôi nhà chung chuyên …, tôi đã dành một tình yêu trọn vẹn cho ngôi trường này. Để rồi xúc cảm như vỡ òa khi biết mình đã trở thành một thành viên bé nhỏ trong ngôi nhà chung. Có thể tôi quá lan man nhưng có vẻ những kỉ niệm trước nhất về ngôi trường luôn là những kí ức theo ta đi suốt cuộc sống. Kỉ niệm với ngôi trường này nhiều lắm kể làm sao cho hết, thời gian gắn bó với ngôi trường trong suốt quãng thời tuổi thanh xuân cấp ba của tôi còn nhiều hơn là khoảng thời gian ở nhà. Ngôi trường gắn bó với tôi cả lúc vui lẫn lúc buồn. Nào là những ngày học thêm sớm tối cùng đồng bọn ăn ở căng tin của trường. Nào là những ngày lao động, trực tuần mệt nhoài. Nào là những ngày trời lạnh rét run người vẫn đến trường học thêm ca lỡ đến tám giờ tối mới về. Nào là những ngày trời mưa… Đâu đây trong tôi những ngày lang thang khắp các ngõ ngách của trường không khác gì những nhà thám hiểm mở rộng tầm mắt đến những vùng đất mới. Thật nhiều, thật nhiều những kỉ niệm nơi đây.

Một đời người – một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bờ bến,
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đường đời muôn bước cậy nhờ người mang

(Người lái đò)

Nếu cha mẹ là người đã sinh ra ta, mang ta đến với cuộc sống này thì thầy cô là người cha, người mẹ thứ hai đã dạy cho ta tri thức, truyền đạt cho ta biết bao điều hay lẽ phải về tuyệt kỹ sống, giúp ta nên người. Quả đúng như lời thơ, có mấy ai đi suốt cuộc sống mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Có mấy ai trưởng thành mà không phải trải qua những ngày tháng học viên, ngồi trên ghế nhà trường nghe thầy cô giảng bài. Thầy cô – những người lái đò tận tụy hết lòng với nghề, với mỗi lứa học viên của mình. Làm sao có thể lớn lên, có thể trưởng thành mà không có thầy cô ở bên dạy dỗ, dẫn mang. Thầy cô giống như những cây chỉ nam, những ngọn hải đăng giúp ta định vị, tìm thấy hướng khi đi lầm đường, lạc lối. Thầy cô giống như ngọn lửa ấm áp, dìu dắt chúng em trước những vấp ngã của cuộc sống. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say trên lớp vẫn văng vẳng đâu đây. Rồi là những nụ cười khi thấy những đứa học viên của mình đạt điểm cao, đạt nhiều thành tựu cao trong học tập, đang dần trưởng thành theo năm tháng. Rồi là những giọt nước mắt đượm buồn khi thấy học viên của mình bị điểm kém, không nghe lời, lười học… “Người thầy vẫn lặng lẽ đi về sớm trưa. Dòng đời từng ngày qua êm đềm trôi mãi. Người thầy vẫn lặng lẽ đi về dưới mưa, ngày ngày giọt mồ hôi rơi đầy trang giấy”. Mặc cho người ta ngập chìm trong những lo toan, tính toán chuyện cơm áo lợi danh, chuyện bán mua cả tình cảm, cả trí tuệ. “Thầy vẫn đứng bên bờ ước mơ. Dù năm tháng sông dài gió mưa còn ai nhớ ai quên con đò xưa… Dù năm tháng vô tình trôi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai. Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời, vẫn những khi trời mưa rơi, vẫn chiếc áo xưa sờn vai, thầy vẫn đi buồn vui lặng lẽ. Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, có hay bao mùa lá rơi, Thầy đến như muôn ngàn tia nắng, sáng soi bước em trong cuộc đời. dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết công ơn người thầy”. Những lời bài hát đã nói lên hết những gì cần nói… Thầy cô với những ước mong, những yêu nghề cháy bỏng luôn thực hiện thiên trách của mình là dạy dỗ học viên nên người. Mỗi lần nghe thầy cô giảng bài, thỉnh thoảng nhìn lên gương mặt ấy tôi lại thấy mỗi ngày trôi qua trên gương mặt ấy lại hằn lên những nếp nhăn, những cái tóc bạc theo năm tháng, tôi lại thấy buồn đến lạ. Có vẻ, chỉ có sự nỗ lực nỗ lực, chăm chỉ, lấy kết quả học tập của mình để bù đắp cho công ơn thầy cô, cho những gì mà thầy cô đã dành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo. Ngày 20/11 sắp đến gần, có thể nhiều người sẽ đem tặng thầy cô của mình những bó hoa to, lộng lẫy. Những món quà mắc tiền. Hay những món đồ mua vội vàng trong các cửa tiệm. Nhưng với tôi, không có gì có thể thay thế bằng những lời chúc, ngồi bên thầy cô trò chuyện về những kỉ niệm một thời gắn bó, bởi chỉ có tình cảm chân tình xuất phát từ trái tim mới đến được trái tim. Một lần nữa tôi xin chúc thầy cô – những người lái đò tận tụy của mình sức khỏe dồi dào, công tác tốt… để dẫn mang những lứa học viên của mình qua sông.

Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung chuyên… và những người thầy, người cô hết lòng vì học viên của mình bằng một tình cảm trọn vẹn nhất. Có vẻ, mái trường và thầy cô nơi đây là một mảnh ghép trong cuộc sống tôi mà có đi đến đâu, dù thời gian có trôi qua nhiều biết mấy, phủ bụi và xóa nhòa đi toàn bộ thì tình cảm giành cho mái trường và thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và trọn vẹn.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 4

Thời cắp sách tới trường là khoảng thời gian đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những ý tưởng vụt đến rồi vụt đi, của cả sự ngỗ nghịch. Ngày bé, tưởng chừng chỉ có bố, có mẹ là yêu thương ta hết mực. Đến tuổi đi học, ta nhận thấy còn tồn tại những người cha, người mẹ của hơn ba mươi lăm đứa con sắp đến tuổi ẩm ương. Họ từng bước dạy ta nên người, dạy tri thức, dạy cuộc sống, dạy ta biết ta phải làm gì trong cuộc sống khó khăn này. Cô Hương Giang – giáo viên chủ nhiệm tôi ba năm học ấy đã cho tôi hiểu rằng những điều quý hiếm ấy.

Ngày mới vào trường bỡ ngỡ, người trước nhất tôi được tiếp xúc là cô. Vẻ trầm tĩnh của cô trong lần đầu gặp mặt ấy đến giờ còn nguyên trong tâm trí tôi. Cô cười tươi lắm. Nhận đám học viên mới mà thấy hình như cô đã coi chúng tôi như con ruột. Là lớp chuyên văn, cô biết và hiểu được tâm lý của những đứa con gái mới lớn: duyên dáng. Cô ủng hộ chúng tôi làm đẹp, song lại chỉ trong khuôn khổ cô cho phép. Nghiêm khắc là điều tiếp theo tôi thấy được trong loài người cô. Tôi chưa thực sự hiểu thế nào là lo sợ cho đến khi mắc lỗi và đứng trước mặt cô. Cô nghiêm khắc! Vì hiểu là sai nên cô nghiêm khắc. Chúng tôi không lần nào phạm một lỗi hai lần bởi không ai dám đối mặt với sự trừng trị của cô. Này là chuyện trên lớp. Trong cuộc sống thường ngày, khi phải đối mặt với khó khăn. Điều tôi nghĩ đến trước nhất là ”Nếu là cô, cô sẽ làm gì”. Hình như mọi vấn đề đều ổn thỏa khi có cô bên cạnh. Lời khuyên, cách xử lý hay đơn giản chỉ là lời khích lệ của cô luôn mang lại kết quả không thể tưởng. Khó khăn không đang là khó khăn, nó trở thành bài học cuộc sống để cô dạy chúng tôi cách đối mặt. Dạy cho chúng tôi biết đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã bởi cuộc sống đâu phải là một chuỗi êm đềm, phẳng phiu mà nó có rất nhiều ngã rẽ

Cô còn dạy cho chúng tôi biết yêu thương, chia sẻ với những người xấu số. Biết thông cảm, biết trân trọng những điều quý hiếm qua từng trang sách,từng bài văn.

Tôi luôn cảm thấy mình may mắn vì được làm học viên của cô trong suốt những tháng năm cấp ba. Có vẻ cô là báu vật vô giá mà đám học viên chuyên văn lớp tôi được nhận. Tôi luôn nhớ, luôn trân trọng từng khoảnh khắc đẹp đẽ được bên cô, bên lớp.

Không chỉ cô Giang, mà toàn bộ thầy cô, họ đều là những điều đẹp nhất làm ra tuổi học trò, làm ra một thời áo trắng tinh khôi đáng nhớ.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 5

Khoảng thời gian ba năm học cấp ba không phải là quá dài so với nhiều người nhưng không hề ngắn. Trong thời gian ấy, có rất nhiều người chỉ biết học, chỉ mong sao cho nhanh hết cấp ba để được đi đại học, để được tự do. Còn tôi, tôi không nghĩ vậy, khoảng thời gian ấy tôi không so với tôi là khoảng thời gian vô cùng quý báu là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc sống vì tôi được học tại nơi đây, được học tại mái trường THPT… này.

Quả thật thời gian trôi qua không chờ cũng chẳng đợi một ai cả. Chớp mắt cái đã cất cánh vèo hết ba năm nhiều lúc thể nào tin được rằng mình hiện thời đã già đầu nhất trường rồi. Còn nhớ mãi ấn tượng trước nhất về trường của tôi là khi thấy các anh chị thi đỗ vào trường thì vô cùng ngưỡng mộ. Ngày ấy cứ mỗi lần bố mẹ cho lên… chơi là lại đi vòng qua cổng trường, lúc ấy hai bên con dốc cao thoai thoải của trường còn tồn tại hai hàng cây xanh tỏa bóng mát cho học viên đi học mỗi buổi chiều mùa hè oi bức nhìn xa hơn một tí là cái biển cũ kĩ sơn màu xanh làm nổi trội lên dòng chữ trắng “Trường THPT chuyên…” ở đằng sau cánh cổng trường như hiện hữu bao điều bí mật kỳ thú chờ đợi tôi tìm tòi. Và đó cũng là động lực để tôi ước được bước chân vào học mái trường này. Và rồi tôi cùng đỗ mặc dù số điểm vào trường của tôi không cao như các bạn khác. Ngày biết điểm những xúc cảm trong tôi như được vỡ òa. Niềm hạnh phúc xen lẫn tự hào và hào hứng về một tương lai mới, môi trường mới, một cuộc sống tự lập xa gia đình của một cô bé 15 tuổi xâm chiếm hết tâm hồn tôi. Lúc đó tôi muốn hét lên cho cả toàn cầu biết “Tôi đỗ rồi!!!” – cái ước mong mà tôi ấp ủ bao lâu cũng thành hiện thực rồi. Tôi bước vào trường ngày trước nhất vào một buổi sáng mùa hạ tầm tháng bảy do trường có lịch học vào sớm hơn các trường khác. Mặc dù hôm ấy trời không lạnh nhưng chân tay tôi cứ run hết cả lên, có vẻ là vì quá hồi hộp. Khi ấy những sợi nắng len lỏi qua các tán cây như nhuộm một màu tươi sáng hân hoan đón chào những tân học viên mới bỡ ngỡ bước vào cổng trường. Không thể không kể tới con dốc với độ nghiêng 45 độ đã đốn gục khá nhiều sức lực của tôi. Khép nép trong màu áo trắng, tôi cảm nghĩ mình như trưởng thành lên và thấy tự hào khi đeo trên mình phù hiệu của trường, phải rồi tôi đang lớn dần.

Khó có thể nào quên được những ngày trước nhất bước vào lớp mới, phải dần làm quen với một sự thay đổi thực sự khi phải rời xa những gì đã quá thân thuộc đến nỗi như một phần của cuộc sống và nó so với tôi nó còn khó hơn gấp nhiều lần lần, vì tôi là một loài người thích sống khép kín và hầu hết là khó có thể giao tiếp với những người bạn mới. Nhưng loài người ai cũng phải thay đổi, phải thích ứng với cuộc sống này. Dần dần tôi cũng từng có thể làm quen được gần hết các bạn trong lớp. Ba mươi sáu loài người mỗi người một vẻ, nhưng chúng tôi là một tập thể, chúng tôi luôn đoàn kết và gạt bỏ những cái tôi của mình. Những người bạn là những người gắn bó tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trong đoạn đường học tập. Nhưng để nói tôi của ngày ngày hôm nay một loài người trưởng thành hơn rất nhiều thì thầy cô mới là những người có công rất lớn, thầy cô như là những người cha người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Nếu nói thầy cô là những người lái đò mang học viên qua sông, thì thầy giáo viên trường tôi là những người lái đò tận tâm. Ngôi trường của tôi không khổng lồ như các ngôi trường ở những Tp lớp nhưng so với tôi nó đặc biệt nhất. So với tôi nó còn quý hiếm hơn hàng vạn viên kim cương, bởi mỗi ngày tôi đến nơi đây để biết thêm học hỏi thêm bao điều mới mẻ, tôi cảm thu được thêm trí não yêu nước to lớn của dân tộc thấm đượm qua những áng văn qua nhưng vần thơ cô giảng tôi hiểu hơn những trang sử hào hùng những chiến công kỳ tích của cha ông để bảo vệ đất và tôi còn được mang đến với những vùng đất mới với bao điều lý thú về thiên nhiên, về phong tục và truyền thống lâu đời của loài người ở đó qua các bài giảng của thầy cô đã thức khuya dậy sớm để chuẩn bị cho chúng tôi. Ngoài ra chúng tôi còn được tìm tòi những tính chất định lý toán học, vật lý, hóa học lạ lẫm và thú vị. có được toàn bộ những điều ấy là nhờ công lao của những người thầy giáo viên đã thầm lặng ngày ngày truyền đạt cho chúng tôi. Thầy cô dạy cho chúng tôi những đức tính tốt đẹp những đạo lý để làm người, thầy cô luôn luôn quan tâm đến chúng tôi, trằn trọc vì những khuyết điểm mà chúng tôi vấp phải. Và những người thầy người cô những loài người luôn tận tụy suốt những năm tháng ấy đã dìu dắt tôi đến bên bờ bến tri thức. không chỉ vậy, tình yêu mang tên “THPT…” còn được tạo ra qua những kỉ niệm qua những khung bậc xúc cảm của ngày khai giảng, ngày lễ 20/11… Tôi yêu hàng cây lộc vừng luôn nở hoa vào lúc giao mùa từ xuân sang hạ, nó như tô điểm thêm cho mái trường này càng lung linh rực rỡ. Tôi yêu những giờ ra chơi toàn bộ ào ra sân tập thể dục như điệu như đàn ong vỡ tổ, đứa nào đứa nấy hào hứng tập vui vẻ nở nụ cười, và cả những có tổ chức lễ khai giảng các dịp lễ lớn. các bạn nữ tung cất cánh trong tà áo dài thướt tha của tuổi mới lớn vui tươi hớn hở chào mừng những ngày lễ.

Tôi yêu lắm sân trường này mỗi khoảng nền đất, mỗi chiếc ghế đá đều in đánh dấu những kỉ niệm đẹp về mỗi lần vui đùa trò chuyện rôm rả với lũ bạn. Nhớ lắm những kỉ niệm buồn vui những lúc sát cánh cùng nhau những lúc vượt qua khó khăn trong học tập và những tình yêu “chớm nở” những rung động đầu đời những xúc cảm ngây ngô, vụng dại tuổi mộng mơ, tình yêu thời “cắp sách”. Nó thật đẹp!

Và bạn ơi, tôi biết mỗi ai trong tất cả chúng ta ai cũng từng từng có một thời học viên hồn nhiên với bao kỉ niệm như vậy! Tôi cũng vậy, tôi có một thời học viên vô cùng vui vẻ, ý nghĩa. Một thời học viên không khi nào quên với những lần quên không làm bài tập bị thầy cô phạt. Thời gian thì cứ trôi, trôi mãi chẳng chờ đợi một ai, khoảng thời gian ba năm trôi qua nhanh như chớp mắt và rồi mỗi tất cả chúng ta cũng sẽ đến lúc nói lời tạm biệt mái trường nơi đây để đến với những cuộc sống mới, môi trường học mới nhưng chúng tôi sẽ không khi nào quên những ngày tháng tràn ngập kỉ niệm đẹp đẽ này. Dù có đi đâu thì ngôi trường này vẫn chiếm trọn vị trí cao nhất trong tôi – Ngôi trường THPT chuyên …. thân yêu!

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 6

Một đời người – một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bờ bến,
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đường đời muôn bước cậy nhờ người mang
Tháng năm dầu dãi nắng mưa
Con đò trí thức thầy mang bao người
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương
Con đò mộc – mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy mang tiếp những đò đầy qua sông.

(Người lái đò)

Có vẻ khoảng thời gian này là lúc tất cả chúng ta – lớp lớp lứa học trò đang hướng về một ngày mà tôi cho này là ngày đặc biệt nhất của những “người lái đò ” này là ngày Nhà Giáo Việt Nam 20 -11. Nhưng có vẻ với tôi, có vẻ đây sẽ là lần cuối cùng chúng tôi, khóa học viên được tham gia lễ kỷ niệm này, trọng yếu hơn hết là được ngồi cầm bút viết và khởi đầu nhìn lại cả một quãng thời gian gắn bó với biết bao kỉ niệm đẹp với thầy cô cũng như mái trường – Trường THPT …

Trong giây phút xúc động này, tôi nhìn lại quãng đường mà toàn bộ tất cả chúng ta đang và chuẩn bị đi qua, này là gần ba năm học tại trường THPT …, tôi không khỏi bồi hồi và dạt dào khi nhớ lại những kỉ niệm của tất cả chúng ta đã giành cho nhau cũng như những tình cảm mà thầy cô giành cho tất cả chúng ta. Đã hơn 2 năm, khoảng thời gian không dài với một đời người, nhưng đủ để lưu giữ những kỉ niệm tốt đẹp về đồng bọn, thầy cô và mái trường. Vào lúc này đây tôi cảm thấy thật tiếc, tôi tiếc vì không còn nhiều thời gian ở lại mái trường yêu dấu này, cũng như giây phút chúng tôi chia tay nhau và chia tay thầy cô sắp tới. Tôi muốn viết để nói lên xúc cảm lúc này nhưng không dễ, bởi có quá nhiều kỉ niệm biết viết sao cho vừa khéo đây, viết sao cho thỏa những tư duy lúc này đây. Tự dưng thấy nhớ, nhớ thầy cô, đồng bọn quá. Làm sao để nói hết được tình cảm mà thầy cô trong ngôi trường này đã “nuôi dưỡng’’ chúng tôi như những đứa con gia đình như thế nào. Tôi lo sợ mất đi một điều gì đó đã quá quen thuộc trong suốt gần bA năm học, hằng ngày được các thầy cô giảng bài, được học, được rèn cả kỹ năng sống. Sợ phải chia tay những đứa bạn vẫn ngày ngày cùng mình học tập và nô đùa cùng nhau, và nhất là phải xa đứa bạn cùng bàn và tôi sợ nhất là khi mình mất phương hướng mà không có cô ở bên khuyên bảo và an ủi.

Mái trường này – ngôi nhà thứ hai của tôi, nơi mà có khi tôi yêu hơn cả nhà, đó là nơi tôi ngồi học ngày ngày, nơi luôn có những đứa bạn sẵn sàng giúp đỡ, quan tâm tôi, tôi yêu tất cả mọi thứ và quan trọng hơn tôi đã yêu cô, cô giáo dạy tôi học, nhất là cô giáo chủ nhiệm của tôi, cô Trần Hương Giang. Cô dạy tôi trưởng thành, dạy cách làm người để sống tốt sống đẹp. Nhiều lúc tôi chỉ muốn nói với cô rằng: “Cô ơi, cô thật tuyệt vời! Khi em vấp ngã, khi em thất bại luôn có cô ở bên, luôn có cô mở rộng vòng tay đón em về như đứa con lạc đàn. Nếu như không có cô em cảm giác như đã mất đi một người yêu mình, một người hiểu, quan tâm mình và lo sợ rằng cô sẽ quên em khi em rời xa mái trường này cô à! Cô ơi, em quý và yêu cô nhiều lắm và em chỉ muốn dừng lại mãi khoảng thời gian này để được ở bên cô và được cô dạy dỗ, được cô quan tâm mãi thôi!.

Và nỗi nhớ thì không thể đo được ít hay nhiều, tình cảm cũng vậy sẽ không kết thúc. Hiện tại hay tương lai thì hình ảnh thầy cô bạn bè mái trường sẽ mãi trong trái tim. Nỗi nhớ theo thời gian sẽ ngày một đong đầy, những gì thầy cô và chúng em dành cho nhau sẽ còn mãi và luôn là những hoài niệm tươi đẹp trong quá khứ.”

Xa mái trường này, mỗi người một ngả, mỗi người sẽ có cho mình lối đi riêng, cái gì cũng riêng… nhưng tôi biết rằng các thầy cô vẫn luôn ở đây, luôn in hình ảnh của chúng tôi ở trong trái tim và ngay cả khi lúc đã rời xa mái trường yêu dấu này, vẫn mỉm cười nghênh đón khi chúng tôi quay lại. Bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ.

Nhưng vẫn xin cảm ơn mái trường này đã cho tôi gặp được những người thầy, người cô tận tâm và tận tụy như vậy, những người bạn tốt và những bài học sẽ chẳng khi nào quên được.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 7

Bao lữ khách đi về trên bến vắng
Người sang sông, ai nhớ bến sông đời
Từng dòng chữ suốt một đời lặng lẽ,
Mãi lặng thầm như bụi phấn rơi rơi…!

Cuộc sống của người thầy như những người lái đò lặng thầm lặng lẽ là vậy mà cũng thật thanh cao! Chẳng phải cha nhưng con vẫn gọi là Thầy, chẳng cùng họ nhưng vẫn gọi là Cô. Vì cha là người sinh thành ra con, nhưng Thầy là người chèo đò mang con cập bến. Thật vậy, người vẫn ngày đêm miệt mài bên trang giấy trắng chính là gửi gắm cả tâm huyết, chứa chan tình yêu thương cao thượng của thầy cô, từng giọt bụi đời viết lên chính là hạt phấn kết tinh tri thức cho con, là hành trang theo con suốt cả cuộc sống. Bởi lẽ cũng chính vì vậy mà khi cất lên hai tiếng thầy cô – thiêng liêng cao thượng đến làm sao!

Thầy cô – tiếng gọi thân thương ấm áp luôn đọng mãi trong kí ức của mỗi học viên. Từng lời thơ nét chữ mà con cất lên cũng chính là sự bộc bạch lòng tri ân và tình yêu chứa chan của con so với thầy cô. Có vẻ rằng, nếu học viên là chim, thầy cô sẽ là cánh để nâng các em chạm đến ước mong cất cánh cao cất cánh xa giữa chân trời. Nếu học viên là cá, thầy cô sẽ là vây, là đuôi cá để giúp các em bơi ra giữa biển đông rộng lớn, giữa toàn cầu bát ngát để cùng trải nghiệm. Cũng như người cha, người mẹ đã nâng niu, dìu dắt đàn con thơ từng bước trưởng thành, ấp ủ cho con niềm tin và kỳ vọng to lớn hơn hết. Phải chăng thầy cô, những loài người luôn chịu thương chịu khó đó đang luôn ấp ủ một niềm mơ ước, một tương lai tươi sáng rộng mở và mang thế hệ học viên bước vào toàn cầu kì diệu đó! Không gì có thể sánh bằng công lao vất vả của những người thầy, người cô trong sự nghiệp trồng người. Bao nhiêu thế hệ học viên qua đi, mái tóc thầy càng trở nên bạc trắng theo năm tháng, nhưng cái tâm huyết mang đến tri thức và những bài học quý hiếm cho các học trò của mình thì mãi sẽ không thay đổi trong mỗi người giáo viên.

Làn gió thu nhẹ nhõm lướt qua làm rơi chiếc lá ở góc sân trường năm ấy, tiếng ve dắng dỏi của tiết trời ngày hạ lặng thầm lặng im đến ngạc nhiên. Và có vẻ, đây cũng chính là thời điểm mà con phải chia tay màu áo trắng, chia tay chiếc khăn quàng đỏ và khoác lên mình tà áo dài thướt tha của một nữ sinh trường THPT. Bước vào ngôi trường THPT Đông Hà, bước vào một môi trường hoàn toàn mới lạ, trong con có biết bao xúc cảm lẫn lộn: vui có, buồn có, bâng khuâng có…Nhưng có vẻ, thứ xúc cảm lớn nhất trong lòng con chính là sự bỡ ngỡ. Bỡ ngỡ bởi cái mới, cái lạ, cái không gian rộng lớn của ngôi trường. Bỡ ngỡ trước sự gặp mặt ngại ngùng, xa lạ của những người bạn chưa từng quen biết. Toàn bộ mang trong con nỗi lo ngại và rụt rè ngay từ giây phút trước nhất đó.

Và có vẻ, thời gian đã minh chứng cho toàn bộ! Từng ngày, từng ngày trôi qua, con dần dần hòa nhập vào nhịp sống ở ngôi trường mới. Con có những người bạn tri kỷ thiện hòa đồng, con có những trải nghiệm mới mẻ qua từng bài giảng và đặc biệt con có sự quan tâm tận tình trợ giúp của những người thầy, người cô. Và chính điều đó đã tạo ra động lực và niềm tin trong con để con vượt qua cái cảm nghĩ tự ti trong bản thân mình. Quả đúng là “Mỗi ngày đến trường là một ngày vui”!

Hạnh phúc khi được học tập và tiếp xúc với nhiều thầy giáo viên. Mỗi thầy cô có một tính cách, một phương pháp dạy khác nhau nhưng họ đều có chung một niềm tâm huyết cao thượng của nghề giáo. Thời gian con được tiếp xúc với thầy cô có vẻ chưa đủ bao nhiêu để con có thể hiểu sâu sắc về hình ảnh đẹp đẽ của Người, nhưng con cảm thu được sự chân tình và tận tình của thầy cô qua từng bài giảng, qua lời nói và hành động niềm nở của thầy cô. Này là những tiết học giáo dục công dân sôi động, những tiếng cười vui vẻ qua bài giảng triết học đầy thú vị của cô Thanh Hiên! Này là những tiết Sinh học đầy mới lạ và những trải nghiệm hứng thú của chúng con qua bài giảng của người thầy “đặc biệt” Võ Minh Hoàn! Này là những tiết Hóa, Lý với những tri thức xa lạ và khó khăn đến chán nản, cách tiếp nhận phương pháp cũng như những bài tập hoàn toàn khác xa ở mái trường THCS. Thế nhưng, con vẫn ấn tượng với những bài học đầy nhiệt huyết và sôi nổi của thầy Tuấn, cô Hương! Này là những lời hay tiếng ngọt, là những bài thơ, bài văn mê hoặc hấp dẫn qua lời giảng của cô Thanh Thảo, nó như mở ra cho con một toàn cầu văn học bát ngát rộng lớn của cuộc sống và chính bản thân con cũng từng cảm thu được sự truyền lửa của cô qua từng tác phẩm và đi vào trong tiềm thức con biết bao nỗi niềm xúc cảm! Này là những tiết học Công nghệ đầy lý thú của cô Thu Phượng, là trải nghiệm thực tiễn vui vẻ và sáng tạo! Này là những mẩu truyện mê hoặc và thân thiện xen lẫn các tiết học Địa lý nhẹ nhõm, thoải mái của thầy Thanh Toàn, giúp chúng con giải thích được “sóng bắt đầu từ gió, gió bắt đầu từ đâu…”! Nhưng trách nhiệm to lớn hơn hết này là “Bố Dũng”- người cha vĩ đại sẽ chèo lái “con thuyền” để mang 42 “đứa con”, 42 cá tính, 42 tư duy khác nhau từ Khe Sanh – Hướng Hóa về Cam Lộ qua Đông Hà; từ Vĩnh Linh – Gio Linh; …về quy tụ dưới một mái nhà 10A11.

Thầy cô ơi, lời nói hay từng nét chữ con viết lên từng trang giấy chính là xúc cảm của con gửi gắm đến Người. Đến đây, cho phép con, cũng như toàn thể lớp 10A11 được gửi lời cảm ơn đến những người thầy, người cô của trường THPT Đông Hà với sự chân tình hơn khi nào hết! Thầy cô ơi, con biết Người đã phải vất vả như vậy nào khi lái những con đò sang sông để cập bến, không quản khó khăn khổ sở, thầy cô vẫn một lòng vì chúng con. Những lúc chúng con còn bỡ ngỡ, thơ ngây trước cái mới lạ của môi trường, thầy cô đã dìu dắt, chở che và tạo động lực cho chúng con để chúng con tự tin bước vào đoạn đường học tập dưới mái trường THPT. Những lúc chúng con chùn bước, bàn tay ấm áp của thầy cô lại nhẹ nhõm nâng đỡ và nâng niu. Những lúc chúng con bất lực, giọng nói truyền cảm của thầy cô mang đến cho chúng con thêm nghị lực. Thầy cô ơi, ngàn lần chúng con cảm ơn Người!

Những ngày đầu học tập tại trường THPT Đông Hà, con cảm thấy rất may mắn khi được học tập dưới ngôi trường có bề dày lịch sử và có nhiều thầy giáo viên tận tụy nhiệt tình. Những người thầy, người cô đều là người cha, người mẹ thứ hai của con ở dưới mái trường THPT. Nhưng có vẻ, người để lại ấn tượng và xúc cảm sâu sắc nhất trong con chính là cô Trần Thị Thanh Thảo. Thời gian tiếp xúc giữa cô và con có vẻ chưa là bao nhiêu, chắc hẳn rằng cô vẫn chưa hiểu rằng những cảm nhận của con, nhưng trong thâm tâm con, hình như có một thứ xúc cảm gì đó vừa thân thương, vừa thân thiện và nó như là một sợi dây vô hình gắn kết con với cô. Bởi lẽ, những ngày đầu năm học với những tân học viên như chúng con quả thật xa lạ, thật bỡ ngỡ cần phải có sự dìu dắt trong từng hoạt động. Nhưng thật không may, người thầy- người cha của chúng con phải nhập viện điều trị bệnh trong thời gian dài. Thương thầy, nhớ thầy và chúng con như đàn con thơ lạc mẹ, như con thuyền không người lái. Không hiểu vì sao, mỗi lần con gặp khó khăn là hình ảnh thanh thoát nhẹ nhõm của cô lại xuất hiện với chúng con như chiếc phao cứu trợ. Là thành viên trong ban cán sự của lớp, con không chỉ bỡ ngỡ trước sự mới lạ của ngôi trường mà còn bỡ ngỡ trước cách điều hành một tập thể lớp. Những plan của nhà trường đưa ra như trồng và chăm sóc bồn hoa ở sân trường, lớp không có người trực tiếp hướng dẫn và trợ giúp, đôi lúc vẫn còn ngập ngừng và lo ngại. Rồi có những lần con phải chạy tìm thầy kí vội sổ, đôi lúc bước chân mệt mỏi vô cùng nhưng rồi…con đã thu được sự trợ giúp và chỉ bảo của cô. Nhờ sự tận tình niềm nở của cô, lớp con như lũ chim vỡ tổ, như những bông hoa được khoe sắc dưới tia nắng mặt trời, như tìm thấy ánh sáng trong màn đêm buông tối. Cũng chính vì vậy mà hình như hình ảnh của cô trong con lại một lần nữa được khắc nét và tình cảm thân thương hơn khi nào hết. Những ngày thiếu vắng người cha, chúng con hình như vừa cảm thấy thiếu mất sự chở che, vừa cảm thấy bối rối trong nhiều công việc khác, cũng chính vì vậy việc nắm bắt các thông tin của nhà trường cần phải nâng cao trách nhiệm của ban cán sự. Hôm này là ngày cuối tuần, lớp mới thu được thông báo về cuộc thi “Viết thư gửi mẹ nhân ngày phụ nữ Việt Nam 20/10”, con được phân công viết bài trong cuộc thi ấy. Thế nhưng, do thời gian update thông tin quá vội vàng, con không thể hoàn thiện bài thi như thời gian của nhà trường. Vừa lo ngại, vừa sợ hãi! Nhưng cô…một lần nữa cô chính là vị “cứu tinh” của con, cô đã chỉ bảo và trợ giúp con để có thể nộp bài dự thi đúng thời hạn. Nếu ngày ấy không có cô, thì có vẻ rằng lá thư gửi mẹ (đạt giải Nhất) của con sẽ mãi mãi không người mở. Nếu chúng con như những loài người trên chiếc thuyền không người lái giữa biển trời bát ngát rộng lớn, thì cô chính là chiếc phao cứu vớt và nâng đỡ chúng con. Trong thời gian chúng con gặp khó khăn, trong tư duy của con lại hiện về hình ảnh của cô, và ngạc nhiên thay chính thời điểm đó cô lại xuất hiện. Và cũng bởi chính điều này mà con cảm thu được hình như có sợi dây vô tình nào đó đã mang con đến bên cô, cho con thêm sức mạnh, tự tin trong học tập cũng như trong cuộc sống.

Thầy cô ơi! Ơn thầy nghĩa nặng làm sao con có thể diễn tả hết! Cuộc sống có thay đổi bao nhiêu cũng không làm phai mờ “trái tim” của người thầy, người cô trong con. Dẫu mai này dù có đi xa, dẫu mai sau con có là ai, con làm gì, con vẫn luôn nhớ đến những bài giảng đầy nhiệt huyết của Người, nhớ giọng nói truyền cảm ấm áp như sưởi ấm tấm lòng bé nhỏ của con, nhớ hình ảnh người cô người thầy vẫn ngày đêm miệt mài bên trang giáo án để mang chúng con bước đến sự thành công, chạm đến tương lai tươi sáng của cuộc sống! Toàn bộ mang trong con một xúc cảm khó lòng bộc bạch! Thầy cô – hai tiếng cất lên sao mà thiêng liêng quá!

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 8

Tiếng trống trường rộn ràng vang lên, tiếng động ríu rít của tiếng chim trên nhánh phượng cũng từng đua nhau thì thầm hát. Tôi sải bước dài trên đoạn đường vỏn vẹn vài trăm mét đến lớp như mọi ngày, khung trời ngày hôm nay cũng không có gì khác lạ, chỉ là lòng tôi ngày hôm nay có chút gì vương vấn và lẩn quẩn những xúc cảm lạ thường. Nghiêng đầu bên ô cửa sổ, tia nắng sớm chói chang đang lấp lánh hé chiếu vào đôi mắt tôi, đôi mắt ngày hôm nay chắc trêu nhiều tâm sự. Ấy có vẻ là tâm trạng của một nữ sinh cuối cấp 3, một cô học trò chưa đủ để gọi là trưởng thành, chẳng muốn xa mái trường thân yêu này!

Ba năm cấp 3 giờ suy ngẫm lại mới thấy nó ngắn biết nhường nào, nó như một trận mưa rào thoáng qua chợt đến và vội đi để lại nơi ấy những chồi non, những cánh hoa đầm đìa giọt nước. So với tôi ba năm cấp 3 đã tới rồi lặng lẽ qua nhanh như một cái chớp mắt, để lại biết bao kỷ niệm vui buồn hờn giận, của một thời tinh nghịch mang tên tuổi học trò. Ngôi trường thân thương mà tôi gắn bó gần ba năm qua, là nơi có khuôn viên vui chơi bao phủ một màu xanh của cây, hoa và lá, nơi sôi động tiếng cười đùa, tiếng bước chân của những nam sinh, nữ sinh đến lớp học, khi ánh rạng đông lấp lánh hiện lên. Nơi có cây bàng già với những chồi lá xanh non tươi tắn đang nô đùa cùng gió. Những cánh phượng đỏ thắm vẫn còn đọng lại mấy giọt sương sớm mai ở từng cành hoa mong manh, rực rỡ. vườn lan vẫn cứ thế khoe sắc, đua nhau nở những bông hoa xinh tươi. Và toàn bộ sẽ vẫn diễn ra như vậy, như một quy luật của tạo hóa của tự nhiên, cây vẫn đứng đó, lá vẫn tươi vui, hoa vẫn đua nhau khoe sắc.

Vâng! Mọi thứ sẽ vẹn nguyên chỉ có chúng tôi đã lớn lên từng ngày, chỉ sau vài tháng nữa thôi, tôi mãi mãi không được nhìn chúng mỗi ngày nữa. Trường tôi đấy! Trường trung học phổ thông dân tộc nội trú Huỳnh Cương, nơi đã từng rất xa lạ với tôi và là ngôi trường mong ước của biết bao học viên. Có đôi lúc tôi tự thấy bản thân mình cũng thật xuất sắc đấy chứ, đã vượt qua nhiều học viên để bước chân vào ngôi trường này, để rồi xúc cảm như vỡ òa khi biết mình trở thành một thành viên bé nhỏ trong ngôi nhà chung.

Ngày tôi đang là một cô nhóc chưa tròn mười sáu tuổi, loạng choạng bước vào trường. Ngày mà chưa từng nghĩ mình chỉ còn mỗi ba năm này thôi, ba năm lưu giữ những ký ức đẹp của thanh xuân bên cạnh những niềm vui. Còn nhớ tôi đã từng khóc rất nhiều khóc đến sưng tấy cả mắt vì nhớ nhà, vì không chịu nổi lối sống trong khu nội trú, thức khuya dậy sớm với những người bạn xa lạ chưa khi nào tôi biết. Nhớ lắm bữa cơm trước nhất ở nội trú, tiếng kẻng cơm gõ ba hồi to, ầm ầm bên tai báo hiệu giờ ăn đã tới. hôm ấy có vẻ là ngày tôi không khi nào quên. Bước đôi chân bé nhỏ, khuôn mặt thẫn thờ và xung quanh là những người bạn xa lạ không quen biết, tôi đến nhà ăn loay hoay tìm chỗ ngồi của mình. Đôi tay nhận lấy chén cơm hai hàng nước mắt từ đâu lăn dài chen chúc nhau trên đôi má ửng hồng. Tôi bị nghẹn ứ ở cổ, mỗi khi bữa cơm vẫn có tôi và phụ huynh kia mà, tôi không thể ý thức được điều gì nữa và cứ thế tôi không sao kiềm được nước mắt vội vàng chạy về phòng. Giờ thì khác nhiều rồi tôi thương lắm mỗi bữa cơm trường nội trú, những bữa ăn ngon đậm đà mùi vị, chất chứa yêu thương từ các cô làm bếp đã cất công chuẩn bị từ sớm. Tôi yêu cái sôi động, giọng cười văng vẳng sảng khoái khi đến giờ ăn nếu phải xa nó, chắc tôi sẽ khó lòng mà quên được. Tôi sẽ buồn lắm! Toàn bộ những trải nghiệm ấy từng ngày rèn tôi thành một cô gái mạnh mẽ, đủ khả năng tự lập, tự lo cho bản thân mình, ấy là điều tôi xem là may mắn nhất cuộc sống mình.

Trường tôi có khuôn viên xanh tươi, sạch và đẹp, mỗi cái cây, cái hoa ở đây làm ra nụ cười của chúng tôi. Từng chiếc ghế đá in ấn những kỷ niệm những lần tụ tập trò chuyện đủ thứ chuyện trên đời, những khi lao động hay trực nhật mỏi mệt ghế đá là điểm dừng chân, nơi tràn ngập những nụ cười, nơi san sẻ những niềm vui nỗi buồn của tôi. Và ở nơi ấy mỗi lớp học như một tổ ấm yêu thương, không biết từ lúc nào tôi đã yêu và gắn bó với mái trường của tôi nhiều đến thế. Rồi từng ngày trôi qua trường nội trú đã là ngôi nhà thứ hai của tôi, những người bạn, những người gắn bó tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên đoạn đường học tập, họ như anh em thân thiết gắn bó với tôi trong đại gia đình rộng lớn này. Và không những thế mỗi thầy giáo, giáo viên chính là người cha, người mẹ thứ hai của tôi.

“Một đời người một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ
Qua sông phải lụy đò
Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa”

Mấy ai đi suốt cuộc sống mình mà không có người thầy, người cô dẫn lối. Mấy ai trưởng thành mà không trải qua những ngày tháng học viên. Và mỗi thầy giáo, giáo viên chính là người lái đò thầm lặng, những người tận tụy hết lòng với nghề, với học trò của mình, người mang đến nguồn tri thức như ngọn hải đăng sáng soi dẫn lối từng bước đường ta đi.

Ngày ngày thầy cô vẫn đứng trên bục giảng dạy tôi những điều hay lẽ phải những đạo lý làm người. Tiếng thầy cô giảng bài hăng say vẫn văng vẳng đâu đây. Vẫn viên phấn trắng trên tay, tại nơi này đã dẫn dắt bao thế hệ tiếp nối nhau trưởng thành. Đi xây đắp cuộc sống tươi sáng, lời giảng của thầy cô đã không đi vào không gian bát ngát mà đi đến tâm hồn tôi. Đôi lần, tôi từng có những tư duy nông nổi, những lần ngã gục vì mệt mỏi, chính những lời nhắc nhở, giáo dục, khích lệ của thầy cô đã làm ra một cô học trò chín chắn biết tư duy hơn của ngày hôm nay. Tôi thật lòng tri ân thầy cô nhiều lắm.

Tình yêu bát ngát của thầy cô chưa khi nào phai nhạt, chỉ là học viên tất cả chúng ta chưa từng một lần và cảm nhận toàn bộ những điều đó. làm nghề giáo, bận rộn bao nhiêu là việc, bao đêm ròng rã thức trắng soạn giáo án, những trang giáo án mang ta đến ước mong, hay mệt nhòa vì chấm bài thi, bài xác minh của tất cả chúng ta. Mệt mỏi là thế khi ngày mới khởi đầu thầy cô vẫn nở nụ cười tươi tắn vẫn giảng dạy hăng say vì tất cả chúng ta, vì những học viên thân yêu. “Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mùa thu rơi, nhưng ngàn năm, làm sao em đến hết công ơn người thầy!” Tình yêu đó, lòng tri ân đó có cả trong lời bài hát. Và tấm lòng quý hiếm đó chẳng cần đâu sự trả ơn của ta. Chỉ cần nỗ lực học tập chăm chỉ hơn lấy kết quả học tập bù đắp cho công ơn thầy cô, cho những gì mà họ đã giành trọn vẹn nửa đời người cho nghề giáo. hãy dâng tặng những hoa điểm 10, hãy dành chút ít thời gian ngồi bên thầy cô để trò chuyện cùng họ. Bởi chỉ có tình cảm chân tình xuất phát từ trái tim thì mới đến được trái tim. Điều thầy cô cần phải có chỉ có thế.

Tôi không sao nói cho hết những gì trong lòng mình. Rồi sẽ đến ngày tất cả chúng ta trưởng thành, ngày hân hoan mừng tốt nghiệp ngày kết thúc khoảng thời gian học cấp 3 đáng quý. Tôi sẽ nhớ lắm từng cái bàn, cái ghế, những viên phấn thon thả, nhớ cái phòng học ồn ào tiếng cười đùa của chúng tôi. Tôi yêu màu xanh từng ngọn cây, sợi cỏ tỏa mát giữa nắng trời rực rỡ, yêu những ô cửa màu xanh, cánh cửa mở ra biết bao ước mong khát vọng trong tôi. Tôi yêu mái trường, yêu khoảng sân rộng nơi nâng đỡ từng bước nhảy, bước đi, nơi tổ chức trò chơi dân gian cho chúng tôi, và cả những lần sinh hoạt vui chơi tập thể, vui biết bao ngôi trường còn ghi dấu trong tôi không thể phai mờ những ngày tưng bừng rộn ràng của buổi khai giảng đầu năm học mới, ngày làm lễ cúng trăng sôi động tươi vui, hay những buổi liên hoan ồn ào, vui vẻ. Tôi yêu nó vô cùng!

Quý lắm bác bảo vệ luôn luôn nghiêm khắc nhưng không hề dữ tợn bác luôn chăm chỉ, đúng giờ, báo cho chúng tôi giờ giấc mỗi ngày tập luyện chúng tôi vào nề nếp. Ôi! Tiếng trống vang lên bao nhiêu hồi là từng ấy cung bậc xúc cảm. Tôi yêu, tôi nhớ những lời giáo dục của thầy cô, tôi tự hào về mái trường nội trú, mái trường đã cho tôi quá nhiều điều quý hiếm những thứ ấy đều phải nhớ, phải trân trọng và nếu một ngày phải rời xa nó, nước mắt ai sẽ rơi, trái tim ai sẽ buồn lòng ai sẽ đau không ai khác chính là chúng tôi, những cô cậu học trò cuối cấp phổ thông. Rồi tôi và những người bạn sẽ chào nhau mỗi người mỗi hướng đi riêng, đi đến tương lai của mình, nhưng mãi mãi sẽ chẳng khi nào quên. nó sẽ là những ký ức tuyệt đẹp mãi khắc sâu trong tim, trong tận sâu đáy lòng tôi.

Có nhạc sĩ nào đã từng viết “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xóa những kỷ niệm dấu yêu” vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp 3 thân yêu. giờ chỉ còn chút ít thời gian ít ỏi còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi sẽ vui chơi hết mình cũng không quên nhiệm vụ chính là học tập chăm chỉ, nỗ lực hết sức để đạt thành tích cao cho mười hai năm đèn sách. Cũng như không để phụ lòng gia đình thầy cô, những người đứng đằng sau tôi.

Tôi phải cảm ơn, cảm ơn thật nhiều tới ngôi nhà chung nội trú Huỳnh Cương, những người thầy giáo, giáo viên, người bạn tạo ra mảnh ghép cuộc sống tôi. Tương lai mai này dù có đi đến đâu nhưng trái tim tôi vẫn hướng về mái trường, nơi nối liền với thanh xuân quý báu. Dù thời gian có trôi đi, phủ bụi và xóa nhòa toàn bộ thì tình cảm của tôi giành cho mái trường, thầy cô nơi đây vẫn luôn đong đầy và vẹn nguyên không gì thay thế được.

Tôi yêu trường tôi!

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 9

“Dù năm tháng vô tình trôi mãi mãi, tóc xanh bây giờ đã phai. Thầy vẫn đứng bên sân trường năm ấy, dõi theo bước em trong cuộc đời. Dẫu đếm hết sao trời đêm nay, dẫu đếm hết lá mà thu bay. Nhưng ngàn năm, là sao em đếm hết công ơn người thầy”.

Cô ơi! Vậy là sắp một năm trôi qua rồi cô nhỉ? Chẳng biết giờ cô có còn nhớ em không? Nhưng còn em vẫn nhớ về cô. Ngày hôm nay giữa những bộn bề của công việc, những bon chen của cuộc sống em đã để tâm hôn mình lặng, để khi nghe về bài hát “Người thầy” em nhớ về cô và các bạn. Em còn nhớ lúc em tập hát cho cô và các bạn nghe để thi văn nghệ. Sao giờ nghe lại em lại có nhiều xúc cảm đến thế? Cô ơi khi còn ngồi trên ghế giảng đường vẫn còn được nghe tiếng cô, được nghe đồng bọn phản hồi chân tình. Những lúc em không hiểu bài em vẫn được cô tận tình giảng giải. Nhưng giờ em đã ra trường đi làm và kiếm sống. Cuộc sống không đơn giản như những câu thơ, cũng không đẹp như giấc mơ màu hồng cô nhỉ? Mà này là bon chen xô đẩy, và là những ghen tị. Cô ơi em muốn được quay về khoảng thời gian của một năm về trước. Em muốn mỗi lúc buồn hay là thất vọng vì điều gì đó, em lại gặp ánh nhìn của của cô, nụ cười của cô, toàn bộ như một ngôn từ biết nói. Khi nhìn vào mắt cô, nhìn thấy nụ cười ấy, em luôn có niềm tin, và sức mạnh để đi tiếp cô à.

Em chúc cô luôn luôn giàu nhiệt huyết để truyền ngọn lửa sống tới các thế hệ mai sau. Chúc cho nụ cười rạng rỡ của cô luôn đẹp, để truyền cho các em niềm tin và sự lạc quan. Em chúc ánh nhìn của cô mãi sáng để nói với các em rằng: “Cuộc sống chẳng có gì là khó khăn nếu như ta vẫn còn niềm tin và biết cố gắng”. Em chúc cho đôi chân của cô luôn mạnh khỏe và chắc rằng để cô có thể đi cùng các thế hệ đến mãi mai sau. Và đôi tay của cô nữa, em chúc đôi tay ấy mãi mềm dẻo để chèo lái con đò, mang các bạn sau này đến đạo lý của cuộc sống. Và cô ơi em chúc cô có đủ sức khỏe và khéo léo, giỏi giang để vừa là người phụ giỏi ngoài xã hội, vừa là người mẹ, người vợ đảm trong nhà cô nhé.

Cuối cùng em xin chúc cho toàn bộ các thầy các cô trên mọi miền của tổ quốc sức khỏe thật nhiều, niềm vui thật lớn, và càng ngày càng có nhiều hiến dâng cho nền giáo dục nước nhà phát triển.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 10

Ai đã đi qua tuổi thơ mà chẳng mong trở về một lần – miền quá khứ. Kỷ niệm ùa về, nhẹ nhõm nhưng sâu đậm, ngọt ngào chất chứa bao nỗi nhớ mong. Thấp thoáng đâu đây mái trường xưa với tiếng trống trường rộn ràng. Hàng phượng vĩ ngây thơ buông cánh hoa gầy mỗi độ hè qua. Vội vàng ép lên trang giấy học trò biết bao nhiêu kỷ niệm.

Chao ôi! Sao mà nhớ đến thế mái trường xưa. Từng hơi thở của miền xa xăm, đột nhiên hiện về nguyên vẹn như buổi trước nhất em tới trường. Em bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của cô – một ánh nhìn dịu hiền, đầm ấm và đủ để làm ấm lòng trong mỗi đêm đông. Còn đâu đây giọng nói của thầy vang vọng rộng lớn trên đường em bước. Toàn bộ đã trở thành hành trang, là nỗi nhớ, là góc trời riêng để em biết rằng cuộc sống này thật đẹp. Trong bức tranh dệt nên từ nỗi nhớ, hình ảnh thầy cô là gam màu sáng nhất, ấm nhất, đẹp nhất. Nếu thiếu đi ký ức về thầy cô, thì bức tranh trở nên rét mướt, vô hồn, và không còn giữ được giá trị nhân văn.

Em vẫn nhớ bài học trước nhất thầy giảng “người với người sống để yêu nhau”. Và hãy sống sao cho thật tốt, thật đẹp, thật ý nghĩa để không phải hụt hẫng về những năm tháng sống thừa, sống phí…. Vâng em đã hiểu nhiều hơn về cuộc sống rồi thầy ạ!

Vào giây phút này lòng em trào dâng bao nỗi da diết, thiết tha, em muốn gửi lòng mình theo gió về phía thầy cô, này là sự chân tình, là sự tri ân với những người “lái đò” mang thuyền em cập bến. Em chúc thầy cô của em mãi mãi bình yên, hạnh phúc, dâng cho đời quả ngọt đầu xuân, trí tuệ vô biên và tình yêu bất tử.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 11

Cuộc sống của mỗi người ai cũng có lúc thăng lúc trầm. Cuộc sống của tôi cũng như vậy. Trước kia khi đang là đứa trẻ, đầu óc rất ngây thơ trong sáng, những ước mong thật to lớn và thơ ngây. Càng lớn lên mới nhận thấy rằng, cuộc sống không như những gì lúc bé tất cả chúng ta tưởng tượng. nó xô bồ, bộn bề và lắm những sự ghen tuông, đố kị. Sống giữa dòng đời nhanh như nước cuốn, có nhiều lúc tôi thèm cảm nghĩ của ngày xưa, khi đang là trẻ con.

Thả hồn vô tư, không phải tư duy bất kì điều gì. Những lúc nghĩ tới thời thơi ấu. Tôi lại nghĩ tới hình ảnh của cô. Một giáo viên hiền từ rất yêu thương học viên. Hồi trước tôi còn bé lắm để có thể hiểu hết được những tâm tư, tình cảm của cô giành cho chúng tôi. Lớn lên rồi thực sự thèm cái cảm nghĩ được quan tâm, được chở che như cách cô yêu quý chúng tôi ngày xưa ấy.

Giờ đây, cô đã nghỉ hưu không còn dạy học viên nữa. Nhưng em biết, trong suốt khoảng thời gian đi dạy, cô đã dạy dỗ và huấn luyện những loài người mà hiện tại họ rất thành công. Em tin chắc rằng cô rất tự hào vì điều đó.

Cũng sắp tới ngày Nhà giáo Việt Nam (20 tháng 11). Em xin gửi tới cô lời chúc sức khỏe, lời cảm ơn chân tình nhất (lời khó nói nhất khi đứng trước cô). Em cảm ơn cô vì đã quan tâm, chăm sóc chúng em trong suốt thời gian thơ ấu đó. Nhớ tới thời thơ ấu, em sẽ không khi nào quên hình bóng cô. Cô hãy luôn luôn vui vẻ, hạnh phúc và có sức khỏe dồi dào cô nhé.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 12

Phía sau nụ cười

“- Hạnh phúc là khi em sống hết mình, biết ngã – đứng lên – và đi tiếp, đừng nản chí em nhé!…

– Vâng, em hiểu rồi cô ơi!”

Chợt ngồi lặng im một mình, em nhớ về cô, nhớ về những ngày đã qua, nhớ về góc bảng nơi em đã từng đứng. Và nhớ về nụ cười của cô nữa, một nụ cười mà có nét gì đó ẩn khuất tận đáy lòng – cô không nói. Phải chăng cuộc sống luôn như vậy rất giản dị, đời thường nhưng cũng rất bao dung, chân tình, cao thượng.

Ngày ấy khi em đang là cậu học trò chuyên văn tinh nghịch, tò mò, và rất ham chơi. Em sống đầy lý tưởng của lứa tuổi mộng mơ, vô tư lự và chẳng khi nào “ngó ngàng tới những con số, những hằng đẳng thức, hay những công thức tính phương trình. Với em môn “toán học” chỉ làm cho cuộc sống này già đi, vô vị, và cực kỳ nhàm chán.

Cô thường nói với cả lớp rằng: “Hãy biết sống hiền hoà mở rộng lòng, tin tưởng, quan tâm, và giúp đỡ tất cả mọi người như thế hạnh phúc đến với em sẽ trọn vẹn hơn. Và hãy tạo ra ước mơ và cố thực hiện cho bằng được ước mơ đó. Đừng dừng bước, mất lòng tin mỗi khi vấp ngã, nếu có trở ngại, bình tĩnh để tìm cách giải quyết tốt nhất. Hạnh phúc là khi em sống hết mình, biết ngã – đứng lên và đi tiếp, đừng nản chí em nhé!”

Em vẫn không hiểu đằng sau hạnh phúc sẽ là gì? Phải chăng là nụ cười khi ta chạm tay tới bờ vinh quang hay những giọt nước mắt khi đoạn đường trở nên bế tắc, hỗn loạn? Em không xác nhận nổi cô ơi, bởi vì cuộc sống này muôn màu, đa chiều quá. Nhận thức về cuộc sống thì vô bờ, không ai giống ai, đúng sai tốt xấu đều do nhận thức của từng người mà ra cả. Vậy vì sao em lại không mỉm cười với số phận cô nhỉ? Phải tin vào ngày mai chứ, nếu em có quyết tâm và một niềm tin với ước mong đã định. Ai mà chẳng có lúc tưởng chừng như không thể vượt qua, cuộc sống mà, ta phải biết vươn lên. Em tin vào những gì cô đã nói, và dù thế nào thì em vẫn tin tưởng vào ngày mai, vào cuộc sống diệu kỳ luôn công bình với toàn bộ mọi người, cô nhỉ?

Nụ cười đó – tuổi học trò hồn nhiên đã đi qua. Ôi biết bao kỷ niệm về mái trường, những dòng lưu bút hay là những cái “xách tai” cho những ai lười học. Em biết mà chẳng có hạnh phúc nào là tồn tại mãi mãi, nhưng hình ảnh về cô thì suốt đời em, tận sâu thâm tâm em không khi nào quên được

Cô còn nhớ không? Ngày cô báo tin mình sắp làm mẹ. Trông cô vui lắm, nụ cười hạnh phúc, cô nhìn chúng em một cách thân mật, rạng ngời. Nhưng cô có biết rằng đằng sau nụ cười này là nỗi buồn của toàn bộ chúng em. Thế là cô sắp làm mẹ và tình cảm của cô giành cho chúng em có còn như vậy nữa không? Chẳng ai trong chúng em nói gì nhưng nhìn vào mắt cô, em biết rằng cô cũng hiểu được sự đố kỵ của lũ học trò cưng ngốc nghếch.

Cô vẫn cười, cô bảo: Sau này “bé Bông” sẽ học đại học Luật, này là ước mong thời trẻ mà cô chưa làm được. Em vẫn không hiểu vì sao phải học luật trong lúc có rất nhiều nghề cao quý, kiếm được nhiều tiền và rất vinh quang. Nhưng rồi cô vẫn mỉm cười, bởi vì này là ước mong, là tình yêu của cô mà.

Rồi thời gian trôi đi, cả lớp hào hứng chờ ngày “bé Bông” ra đời. Nhóm con trai thì bàn nhau sẽ tập cho “Bông” đá bóng, học võ và huýt sáo. Nhóm con gái thì xúm vào buôn chuyện “sẽ mua thật nhiều búp bê cho Bông”. Một thời gian sau, cả lớp nghe được tin cô đã sinh bé Bông nhưng cô không còn tiếp. Chúng em đều lặng người đi, không gian đột nhiên u ám, nỗi buồn vây quanh. Bốn mươi lăm trái tim chết lặng. Khi ấy, toàn bộ chúng em đều khóc cô ạ.

Sau này, mỗi khi đến thăm bé Bông, khi nhìn thấy bé Bông cười, em lại nhớ về cô. Vẫn là nụ cười ấy, vẫn là đôi mắt rạng ngời mà chúng em yêu mến. Hình như cô vẫn đâu đây bên cạnh em, khích lệ và chia sẻ, giúp em thêm tự tin đứng lên sau mỗi lần vấp ngã. Em đã biết mỉm cười mỗi khi buồn, thất vọng, và cô quạnh. Em đã tập đứng lên mỗi khi vấp ngã bằng chính khả năng của mình. Và tập cách trổ tài mỗi khi cần phải có một quyết tâm. Không việc gì là không thể làm được phải không cô? Em đã hiểu ước mong là gì. Và làm thế nào để có được ước mơ- chao ôi đơn giản thế nhưng lại là cả quãng đường dài nhận thức, tư duy, chiêm nghiệm về cuộc sống của em đó cô ạ! .

Nụ cười đó đã theo em suốt những năm dài quân ngũ, ban thêm tự tin – nguồn sức mạnh mỗi đêm trường hành quân. Em biết sống phải hòa mình với mọi người, cùng chung nhịp đập. Không cúi đầu chấp thuận số phận và hiên ngang đối mặt với sóng gió đời người. Nụ cười này là bất tử, là khúc quân hành, là lửa trong tim soi sáng tâm hồn chúng em. Và em sẽ mãi cười, cố cười thật tươi, bình yên như tâm hồn cô vậy. Em đã trưởng thành hơn, không còn khóc mỗi khi buồn mà đã biết đi tìm những câu trả lời cho cuộc sống của chính em.

Thời gian thoáng qua mà hình như chưa tìm thấy dấu vết của những ngày tháng mộng mơ. Giờ cô đã đi xa, kỷ niệm về cô không thể và không khi nào phai nhòa trong tâm trí của chúng em. Còn hơn thế cô đã cho em toàn bộ, này là niềm tin, là sự chân tình, và nghị lực vươn lên trong đường kéo theo ngày mai. Cám ơn cô lời cảm ơn đó em chưa khi nào nói, em sẽ sống có trách nhiệm với tình thương, niềm nở, và lòng vị tha cô đã giành cho chúng em.

Sắp tới ngày 20 tháng 11, em lại nhớ tới cô nhiều hơn. Mặc dù hiện tại cô đã không còn ở bên chúng em, nhưng trong tận sâu đáy lòng của em luôn nhớ về cô cùng những lời cảm ơn chân tình nhất.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 13

Có vẻ trong cuộc sống mỗi người đều sẽ luôn ghi nhớ về những kỉ niệm của tuổi học trò. So với tôi, một trong những kỉ niệm sâu sắc và đáng nhớ nhất chính là về buổi trước nhất bước chân vào mái trường Trung học nền tảng.

Sau biết bao ngày tháng miệt mài nỗ lực học tập để có thể hoàn thiện tốt trong kì thi chuyển cấp. Tôi đã đoạt được mong ước của mình là có thể đặt chân vào ngôi trường cấp 3 – một ngôi trường chuyên của huyện mà tôi hằng mong ước. Ngày ngày hôm nay, tôi đến trường nhận lớp trong sự hào hứng và hồi hộp của một học viên cấp 3. Với sự thay đổi này, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn một bậc vậy.

Trong bộ đồng phục của trường (tên trường).Tôi đeo chiếc cặp mới và đạp xe tới trường. Hằng – người bạn tri kỷ từ hồi cấp 2 đã tới rủ tôi từ khi nào. Trường mới cách nhà chúng tôi mười lăm phút đạp xe. Khi đến nơi, cả hai đứa đều không mấy ngỡ ngàng trước sự rộng lớn và khang trang của ngôi trường, vì chúng tôi đã tới đây vào kỳ thi trước đó.

Sau khoảng thời gian cất xe vào nhà xe theo sự hướng dẫn của bác bảo vệ. Chúng tôi nhanh chóng tiến về phía sân trường, lúc này đã đầy những bạn học viên. Tôi thầm nghĩ rằng những gương mặt này rồi sẽ có những ai trở thành đồng bọn của mình. Chúng tôi nghe theo sự phân công của cô tổng phụ trách và xếp thành các hàng dọc. Vì ngày hôm nay là buổi tập trung riêng của khối lớp mười nên cô tổng phụ trách giới thiệu đôi nét về trường học và thông dụng về nội quy của trường lớp để chúng tôi nắm vững. Sau đó, cô yêu cầu toàn bộ chúng tôi theo dõi danh sách lớp học và phòng học được dán ở bảng tin. Tôi nhanh chóng tìm tên mình và lớp học. Thật may mắn là chúng tôi lại tiếp tục học cùng một lớp do danh sách được nhà trường chia theo địa phương mà học viên ở.

Cả hai hào hứng cùng nhau lên lớp thì đã thấy có rất nhiều bạn học viên ở trong lớp. Tôi mang mắt ngắm nhìn khung cảnh lớp học. Bàn học, bảng đen… đều vẫn còn rất khang trang. Chúng tôi vui vẻ bắt chuyện với các bạn trong lớp. Một lát sau, giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi bước vào lớp. Theo như lời giáo viên giới thiệu thì cô tên là Thủy và phụ trách dạy môn Văn. Ấn tượng trước nhất của tôi về cô là trông cô rất xinh tươi và khá dịu dàng. Giọng nói của cô vô cùng ấm áp.

Sau đó, cô yêu cầu chúng tôi giới thiệu đôi nét về bản thân. Buổi làm quen diễn ra thật sôi nổi và vui vẻ. Cuối buổi, cô Thủy dặn dò cả lớp về ngày lễ khai giảng và buổi học trước nhất. Trong ấn tượng của mình, giáo viên chủ nhiệm của lớp tôi vô cùng nhiệt tình nhưng cũng rất nghiêm khắc. Khi về nhà, tôi đã kỳ vọng rằng những năm tháng học tập dưới mái trường này sẽ trôi qua thật ý nghĩa.

Ấn tượng sâu sắc về buổi trước nhất đặt chân đến ngôi trường cấp 3 đã in đậm trong tâm trí tôi. Nó giống như là một kỉ niệm đẹp đẽ mở ra một bước ngoặt cho những năm tháng dưới mái trường cấp ba thân yêu mà tôi đang gắn bó.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 14

“Khi thầy viết bảng
Bụi phấn rơi rơi
Có hạt bụi nào
Rơi trên bục giảng
Có hạt bụi nào
Vương trên tóc thầy…”

(Bụi phấn)

Trong cuộc sống mỗi người, có vẻ những kí ức về tuổi học trò là đáng nhớ nhất. Và so với tôi, những năm tháng được gắn bó với mái trường cấp 2 (tên trường) thật sự đẹp đẽ.

Tôi còn nhớ như in kỷ niệm về ngày trước nhất khai trường đầy bỡ ngỡ của một học viên lớp 6. Trong bộ trang phục đã được mẹ giặt sạch sẽ. Tôi đeo chiếc cặp mới và đạp xe tới trường. Chiếc xe đạp là phần thưởng mà bố hứa sẽ tặng tôi nếu thi đỗ. Đúng 7 giờ, tôi cùng với Hoa – cô bạn tri kỷ từ thuở đang là học viên cấp một, đạp xe đến trường. Khi đến nơi, tôi cảm thấy thật bồi hồi. Tôi thầm nghĩ đây sẽ là ngôi trường mà mình gắn bó suốt những năm tháng học cấp 2.

Ngôi trường vào ngày khai giảng hôm đó so với tôi thật khác lạ. Sân trường được quét dọn sạch sẽ và được phủ đầy các hàng ghế giành cho học viên. Phía trên sân khấu, dòng chữ: “Lễ khai giảng năm học 2020 – 2021” được in trung tâm tấm băng rôn trông vô cùng nổi trội. Nhiều học viên đã nhanh chóng ổn định vào chỗ ngồi.

Đúng bảy giờ ba mươi phút, lễ khai giảng chính thức khởi đầu. Một hồi trống giòn giã vang lên. Chúng tôi khởi đầu lễ diễu hành. Không khí tưng bừng, rộn ràng. Khi đi qua sân khấu, tôi có cảm nghĩ như các thầy cô đang nhìn chúng tôi. Điều ấy khiến tôi cảm thấy thật hồi hộp. Sau khoảng thời gian sự kiện diễu hành kết thúc, cả trường ổn định để tiến hành nghi thức chào cờ vô cùng nghiêm trang. Lần lượt là những lời phát biểu của thầy hiệu trưởng, các tiết mục văn nghệ diễn ra. Đặc biệt, tôi vô cùng vinh dự khi được đại diện cho toàn thể học viên khối lớp 6 lên phát biểu cảm nghĩ. Lúc mới bước lên sân khấu, tôi cảm thấy vô cùng hồi hộp, thậm chí còn không dám nhìn xuống dưới sân trường. Đây là lần trước nhất tôi đứng trước nhiều người như vậy. Thật may mắn, tôi nhanh chóng lấy lại được điềm tĩnh. Bài phát biểu cũng diễn ra vô cùng trôi chảy. Sau lời phát biểu của mình, tôi đã thu được tiếng vỗ tay của toàn trường. Kỉ niệm về buổi khai trường trước nhất của năm học cấp 2 đã để lại cho tôi rất nhiều xúc cảm đẹp đẽ. Mà sau này, dù có trải qua nhiều lễ khai giảng nhưng tôi vẫn nhớ về ngày hôm đó như một kí ức trọng yếu của tuổi học trò.

Suốt những ngày tháng sau này, tôi đã trải qua thật nhiều kỉ niệm bên mái trường thân yêu. Này là những giờ học tập miệt mài trên lớp học. Lời thầy cô giảng vẫn còn vọng lại trong ký ức. Những công thức toán học, những tác phẩm văn học, những sự kiện lịch sử, những môn thể thao… mà chúng tôi đã học được đều nhờ có sự dạy dỗ tận tình của thầy cô. Nhưng không chỉ là bài học về tri thức mà đang là những bài học làm người. Tôi vẫn nhớ đến hình ảnh giáo viên chủ nhiệm – người đã truyền ngọn lửa nhiệt huyết để chúng tôi nỗ lực học tập. Khuôn mặt nghiêm khắc và giọng nói trầm ấm. Lời khích lệ của cô đã khiến những học trò cuối như chúng tôi lúc đó có thêm sức mạnh vượt qua kì thi chuyển cấp trọng yếu. Đó đang là những giờ giải lao cùng đồng bọn vui chơi. Lớp học của tôi đã trở thành một tập thể đoàn kết vững mạnh. Những người bạn tri kỷ thiết đã gắn bó cùng nhau suốt bốn năm liền với thật nhiều kỉ niệm, vui có buồn có, nhưng không thể nào ghi nhớ hết. Tôi nghĩ rằng, trong tương lai, dù chúng tôi có phải xa cách nhau, thì vẫn nhớ đến nhau với những điều tốt đẹp nhất…

Có thể nói rằng, những năm tháng dưới mái trường cấp 2 đã trôi qua thật ý nghĩa. Tôi sẽ luôn ghi nhớ trong tim những kỉ niệm đẹp đẽ bên đồng bọn, thầy cô và mái trường thân yêu này.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 15

“Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỉ niệm.
Kỉ niệm thân yêu ơi, sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô, bạn bè mến thương ơi, sẽ còn nhớ những lúc giận hờn.
Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha
Nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa….”

Mỗi khi câu hát đó vang lên, trong lòng mỗi người đều dâng trào những xúc cảm về mái trường thân yêu nơi có những người thầy, người cô và đồng bọn của tất cả chúng ta. Nơi mái trường mến yêu, chất chứa bao kỉ niệm tươi đẹp khó quên cùng hoài bão ước mong lúc còn ngồi trên ghế nhà trường. So với em, là một học viên lớp 9, là năm cuối cùng còn lưu lại nơi ngôi trường cấp hai này có vẻ là quãng thời gian tươi đẹp, bui nhất từ trước tới nay mà em có. Dù còn bao tiếc nuối, dù còn bao việc chưa kịp thực hiện đã phải chia xa nhưng những kỉ niệm với nơi đây sẽ mãi khắc ghi trong lòng mỗi học viên như chúng em. Dưới mái trường THCS ………thân yêu này, em đã lớn lên trong tình yêu thương, đoàn kết của thầy cô, đồng bọn, học được bao điều mới mẻ, chắc rằng rằng chúng sẽ là hành trang giúp em vững chắc vào đời.

Mỗi ngày đến trường so với tôi thật sự là niềm vui, niềm hạnh phúc. Sáng sớm đứng trước cổng trường với dòng chữ trên biển “Trường THCS ……….” thật sự đẹp, là động lực vô cùng to lớn giúp chúng em học tập tốt hơn. Vào nơi sân trường rộng lớn, nhìn thấy bác bảo vệ hiền hậu đang dắt vài chiếc xe đạp chậm rãi khiến lòng tôi như cảm thấy vững trãi hơn, ấm áp hơn. Chắc hẳn nhắc đến bác bảo vệ, tất cả chúng ta không thể quên được những tiếng trống trường rộn ràng mỗi giờ tan trường nhỉ.

Có thể nói nơi tôi đang học tập trong trí tưởng tượng của tôi như một ngôi nhà thứ hai của tôi vậy. Nơi đây tôi thực sự gắn bó với một tình cảm vô cùng đặc biệt mà chắc hẳn chỉ tôi mới có thể cảm thu được. Đây là một môi trường tốt để chúng tôi có thể thỏa sức học tập, kết thân, tìm tòi, tìm tòi…. chúng tôi thu được sự dạy dỗ, quan tâm chu đáo của mỗi thầy cô, mỗi thầy cô một cách dạy khác nhau nhưng ở họ luôn có chung một tình yêu thương giành cho học trò của mình. Những bài giảng luôn tràn ngập nhiệt huyết, chứa đựng trong này là thích thú, là yêu thương với từng bài giảng. Vì vậy chúng tôi luôn cảm thấy thú vị, đầy hứng khí khi được tiếp thụ những tri thức quý hiếm này. Ngoài tập trung lưu tâm vào việc học, trường em còn tạo nhiều sân chơi có lợi để học viên có thể trổ tài tài năng ẩn náu của mình. Tôi vô cùng tự hào về học viên trường tôi ngoài bề dày về thành tựu học tập mà còn tham gia các sinh hoạt ngoại khóa vô cùng sôi nổi.

Nói lại tập thể lớp tôi, lòng tôi lại như nở rộ hoa. Nhớ những ngày đầu, hầu như ai cũng rụt rè, còn không dám trò chuyện. Đấy cũng chính là khoảng thời gian lao khăn nhất. Chưa quen bạn mới, trường mới, chưa tiếp xúc nhiều với phương pháp giáo dục từ một ngôi trường điểm, chúng tôi vô cùng lo sợ, sợ hãi! Đấy vậy mà nhờ sự trợ giúp nhiệt tình của cô Lương – giáo viên chủ nhiệm cũ của lớp chúng tôi, chúng tôi đã vượt qua quãng thời gian ấy một cách nhanh chóng. Sau bao năm như một gia đình luôn chia sẻ với nhau mọi điều thì ngày này cũng tới, cô chủ nhiệm chúng tôi phải nghỉ hưu giữa chừng, trao con thuyền A2 này cho cô Hoà chèo lái đến bờ cũng như bao giáo viên khác, ban đầu chúng tôi cảm thấy sự lạ lẫm, khoảng cách với cô chủ nhiệm mới. Nhưng tính tình cô Hòa lại rất dễ thương và luôn chủ động tâm sự mọi điều, lắng nghe mọi điều mà chúng tôi giãi bày. Dần dần, khoảng cách vô hình ấy đã tan biến từ lúc nào không ai hay chỉ còn một năm nay chúng tôi được ở bên cạnh cô, bên cạnh đồng bọn. Cái cảm nghĩ xa và cô quạnh lại ùa về mỗi khi nghĩ về khoảng thời gian ấy. Chẳng biết từ khi nào họ đã trọng yếu với tôi như vậy, giống như không thể tách rời.

Chỉ còn một học kì nữa thôi là tôi và các bạn sẽ phải rời xa nơi chúng tôi luôn coi như mái nhà thứ hai này để đến với một ngôi trường mới. Trong tôi hình như vẫn còn đang còn đọng lại y nguyên kí ức lần đầu tôi bước chân vào ngôi trường này. đi cùng với kỉ niệm ngày trước nhất này là những kỉ niệm với trường, lớp, với đồng bọn, thầy cô mà tôi sẽ không khi nào quên được. Dù vẫn còn vô vàn nuối tiếc nhưng tôi vẫn phải bước tiếp trên quãng đường còn dang dở của mình. Tôi sẽ phải nỗ lực học tốt, đạt thành tích cao trong học tập để không phụ công dạy dỗ của thầy cô và mái trường THCS …………. giành cho tôi. Lời cuối cùng tôi chỉ muốn gửi lời cảm ơn chân tình nhất tới ngôi trường, tới các thầy cô đã nuôi nấng, dạy dỗ tôi để tôi được trưởng thành như ngày ngày hôm nay.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 16

Em sẽ nhớ mãi những năm tháng được ngồi trên ghế nhà trường – mái trường THPT Nho Quan 𝓐. Bên thầy cô yêu dấu, bên đồng bọn thân thương. Ngồi ôn lại những kỉ niệm đẹp của thuở học trò, em khẽ viết tên ngôi trường yêu dấu và tên các thầy cô vào trong tim mình để ghi nhớ công ơn của những người lặng lẽ chở những chuyến đò đầy qua sông: “Ở bên em luôn có một mái trường, thầy cô và những người bạn rất đặc biệt với em”

“Mái trường Nho Quan A” có thể không đặc biệt với mọi người nhưng so với em đây là “nơi dựa”, là nơi ghi dấu biết bao kỉ niệm tươi đẹp của một thời thơ dại. Không chỉ có thế khi bước vào ngôi trường này chính là chúng em đã bước lên con đò mà từng thế hệ thầy cô đã, đang và sẽ vươn mái chèo để chúng em cập bến đò đầy tri thức và hành trang để vững bước bước vào đời.

Nơi đây không chỉ có tiếng trống trường thời học viên, những tiết học có lợi, lý thú mà đây đang là nơi chúng em được học những kĩ thuật sống cơ bản hơn nữa là học làm người – điều rất trọng yếu so với mỗi người. So với chúng em, khi bước vào trường, điều trước nhất chúng em học không phải là những bài giảng lý thuyết mà là huấn luyện kĩ thuật sống, kĩ thuật phát triển bản thân. Có thể nói, mái trường THPT Nho Quan 𝓐 giúp chúng em trưởng thành hơn và hoàn thiện bản thân mình hơn.

Có khi, chúng em học những bài giảng tưởng chừng quá khó không làm được, khiến chúng em cảm thấy thất bại. Nhưng bằng sự nhiệt tình, lòng yêu thương của thầy cô cùng phương pháp rất đặc biệt luôn cải tổ để tốt cho chúng em, chúng em có thể học thuộc những bài khó, giải được rất nhiều bài tập, những đề văn hóc búa, … một cách đơn giản. Ở đây có niềm vui, nỗi buồn; có nụ cười và có cả nước mắt. Vui vì những tiết học thú vị, vì đạt được giải cao trong các kì thi. Buồn khi lười học bị thầy cô trách và có khi nước mắt rơi vì tủi thân vì thất bại. Dù thế nào đi nữa dù thời gian có trôi đi nhưng sẽ không khi nào quên đi những kỉ niệm yêu dấu ấy!

Và đặc biệt hơn hết là những tiết học của các thầy cô đã cho chúng em biết thêm được rất nhiều điều để chuẩn bị hành trang vào tương lai. Trong những tiết học đặc biệt này chúng em được tập luyện cả tư tưởng, tác phong, kĩ thuật và phương pháp để có thể đứng vững trong mọi hoàn cảnh. Trong giờ học chúng em có thể tự do thảo luận về các đề tài thầy cô mang ra, được cười thoải mái với những mẩu truyện mà thầy cô kể. Bằng phương pháp riêng của mình, thầy cô mang ra đề tài mê hoặc mà lại còn có lợi cho chúng em thảo luận. Thầy cô chỉ cho chúng em những phương pháp và cách sử dụng để học tập và thực hành tốt để đạt được mục tiêu, mục đích ước mong của mình. Chúng em sẽ luôn khắc ghi hình ảnh của các thầy cô trong trái tim mình.

Thầy cô ơi!

Chúng em cảm ơn thầy cô vì đã dạy chúng em biết dám thích thú, dám lựa chọn và dám hi sinh. Cảm ơn thầy cô vì cho chúng em biết nỗ lực sau những thất bại. Thầy cô đã chỉ cho chúng em biết rằng thất bại rồi đứng lên đi tiếp được mới là điều ý nghĩa, có khi còn ý nghĩa hơn hết thắng lợi. Cảm ơn thầy cô vì đã nở nụ cười ấm áp, vì những lời chỉ dạy chân tình, vì những giọt mồ hôi và có khi cả những giọt nước mắt đã lăn dài, tận tụy để chúng em có được thành công ngày ngày hôm nay.

Thầy cô đã dạy cho chúng em biết yêu thương, biết chia sẻ và đặc biệt quý trọng tuổi trẻ, tuổi thanh xuân, biết hoạch định tương lai, biết mình đang đứng ở vị trí nào trong cuộc sống này và biết nghĩ về tương lai một cách nghiêm túc. Thầy cô đã dạy cho chúng em biết chúng em đang có vật báu quý nhất của cuộc sống này là “Tuổi Trẻ” và hơn hết thầy cô đã mở cho chúng em một lối rẽ để chúng em đi hết đoạn đường dài.

Dù thời gian có ngắn hay dài, dù có mang ta lớn dần rồi đi xa, dù sau này mỗi người một nơi, hiện thời, mỗi người được thầy cô dạy dỗ, dìu dắt, chúng em luôn cảm thu được rằng trái tim thầy cô luôn chứa chan tình yêu thương. Nơi đây hình bóng thầy cô không khi nào phai nhòa, tiếng thầy cô ấm áp truyền vào trong từng trang vở, nét bút như gió ươm mầm ngày hôm nay vì ngày mai. Chúng em thấy thật may mắn khi được học thầy cô tại ngôi trường này. Và tận trong sâu thẳm trong trái tim, chúng em xin gửi những lời tri ân, những lời chúc tốt đẹp nhất tới các thầy, các cô. Chúng em cảm ơn thầy cô vì toàn bộ! Cảm ơn những hi sinh thầm lặng của thầy cô vì chúng em! Chúng em hứa sẽ học thật tốt, sống thật tốt để thầy cô yên tâm và tự hào vì chúng em.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 17

“Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy
Trọng thầy mới được làm thầy
Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu kính thầy”

Những dòng ca dao, tục ngữ thân thuộc đã và đang gợi nhớ cho tất cả chúng ta về thầy cô và mái trường mến yêu của mình. Mái trường, là nơi ươm mầm những ước mong, có thầy cô là cha mẹ, mang lại và giáo dục cho tất cả chúng ta nhiều điều mới lạ, và nơi đồng bọn là những chiến hữu để vui đùa, gắn bó cùng nhau. Suốt những năm tháng học viên, chắc rằng một điều ai cũng có tình cảm thân thương với một thầy, giáo viên nào đó. Tôi cũng vậy, tôi rất yêu mến các thầy giáo viên của mình, nhưng người để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Tuyết, giáo viên dạy lớp 1 của tôi.

Cô Tuyết là người dạy tôi những nét bút đầu đời, cho tôi cảm nghĩ được thân thiện thương yêu, được quan tâm của một người thầy giành cho trò trong những năm tháng đầu của tuổi thơ thời cắp sách đến trường với nhiều lo sợ và đầy sự bỡ ngỡ. Tôi nhớ về người cô với ngoại hình thon thả, gầy gò hay mặc bộ áo dài màu trắng bước đi nhẹ nhõm, mái tóc đen dài được kẹp đơn giản sau gáy với gương mặt hiền từ chưa khi nào tôi bị cô khiển trách.

Năm tôi học, cô là một giáo viên nhiều kinh nghiệm, tâm huyết với nghề, tận tụy với học viên, muốn toàn bộ học trò của mình đều đạt thành tựu học tập tốt. Tôi nhớ lớp cô dạy rất đông, có nhiều bạn học kém gặp khó khi viết chữ nên cô thường xuyên đến lớp sớm để tập luyện, cầm tay uốn nắn từng nét chữ cho các bạn. Giọng cô không được lớn tiếng nhưng vẫn luôn nỗ lực giảng bài thật to tiếng để bao quát lớp, sau mỗi giờ học tôi đều cảm thu được sự mệt mỏi của cô. Riêng tôi được cô chọn làm lớp trưởng cả năm liền vì chăm ngoan, biết vâng lời và học tốt. Tôi nhớ có lần tôi bị hột mọt rơi vào mắt, bị đau mắt 2 ngày liền không thể học tốt, cô liền lưu ý và niềm nở chăm sóc. Những ngày tôi bệnh không đến lớp, cô gặp mẹ tôi đi chợ đều hỏi thăm khi nào tôi sẽ đi học lại, cô khen với mẹ ở trường tôi rất ngoan và chăm học. Những ngày gần cuối năm học, tôi luôn thấy buồn vì không còn được học cô nữa, năm đó tôi còn muốn được ở lại học lớp của cô, sau là mong ước lên lớp 2 cô vẫn sẽ dạy mình. Rồi còn biết bao kỉ niệm khác, cô đã dạy cho tôi rất nhiều điều hay lẽ phải. Đương nhiên tình thương của cô không phải chỉ giành cho riêng tôi mà cô coi toàn bộ các bạn khác như là con cháu của mình. Có những lúc cô tức giận vì lớp học ồn ào không lưu ý bài cô giảng nhưng cô chỉ gắt lên 1 tiếng để tập trung lớp rồi thôi, tôi chưa thấy cô đánh phạt bạn nào.

Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi hoàn thiện cấp tiểu học, rồi trung học nền tảng, trung học phổ thông, thi thoảng về trường tôi có thăm và thưa hỏi giáo viên kính yêu của tôi. Rồi tôi học cao đẳng ở trọ xa nhà ít khi gặp cô, thỉnh thoảng tôi có hỏi thăm mẹ về tình hình của giáo viên mình. Về phần gia đình của cô tôi nghe và biết là cô có 2 người con trai, chồng cô mất sớm, cô rất vất vả chăm sóc các con nhưng công tác ở trường cô vẫn đảm bảo và hoàn thiện tốt, làm cho tôi thấy thương và cảm phục cô nhiều. Tôi ngẫm nghĩ bản thân đã chọn theo nghề sư phạm là giáo viên tương lai tôi cũng sẽ phấn đấu như cô chăm sóc và tận tâm vì học viên của mình như cô vậy.

Sau khoảng thời gian tôi ra trường, may mắn được về công tác ở chính ngôi trường năm xưa tôi đã học, nơi đã cho tôi những kỉ niệm sâu sắc khó quên, được trở thành đồng nghiệp của thầy giáo viên cũ, tôi rất vui mừng. Vào ngày đầu nhận nhiệm sở tôi đã gặp thầy hiệu trưởng cũ suốt 5 năm cấp 1, qua hỏi thăm thầy thì tôi biết cô Tuyết đã về nghỉ hưu và bị mắc bệnh lao phổi. Và rồi…cô mất cũng vì chứng bệnh ấy, ngày tôi đi dự đám tang của cô, nhìn di ảnh của cô cảm nghĩ đau lòng trong tôi khó tả. Và giờ đây, khi tôi viết bài cảm nhận này, bản thân đã không kiềm được nước mắt khóc nhớ về cô, người “thầy” đã dạy cho tôi nét bút đầu đời. Dù đã qua bao năm, dù cô đã không còn nhưng ngày 20 tháng 11, tôi đã nhớ rất nhiều về cô và thầm cảm ơn cô về toàn bộ.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 18

Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta gọi mái trường là “ngôi nhà thứ hai” của mỗi người. Bởi ở đó tất cả chúng ta được tiếp nhận tri thức, được tập luyện đạo đức. Nó đang là nơi gieo mầm ước mong, biến ước mong thành hiện thực, cho ta cảm thu được tình thầy trò, đồng bọn khăng khít. Và với tôi, trường THPT … chính là mái nhà thứ hai để tôi tựa vào.

Ai mà chẳng yêu quý mái trường nơi mình học tập, tôi cũng vậy. Nhưng không chỉ là sự yêu quý, gắn bó, trong tôi đang là cả sự tự hào về mái trường THPT…, về những thành tựu của trường trong suốt năm mươi năm qua.

Trường tôi được thành lập vào tháng 9 năm 1961 – là một trong những ngôi trường cấp III trước nhất của tỉnh Thái Bình. Trường ban đầu chỉ là lán tranh, mái ngói nằm cạnh bờ hồ Nguyễn Công Trứ với tên gọi là Trường cấp II, III Tiền Hải. Sau này tách làm hai hệ tách biệt, trường chuyển đến khu mới nằm cạnh quốc lộ 39, đường Nguyễn Công Trứ, khu 3 thị xã Tiền Hải – huyện Tiền Hải – Tỉnh Thái Bình. Từ một ngôi trường cấp III chỉ vẻn vẹn có hai ngôi nhà lợp ngói thì đến nay, trường đã có 38 phòng học đúng quy cách, bốn phòng máy vi tính với 90 máy. Quy mô huấn luyện rất nhanh, từ khoá học trước nhất 1961 – 1962 khai giảng chỉ với 203 học viên, trải qua 55 khoá học nay lên tới gần 2000 học viên cho cả 3 khối 10, 11 và 12.

Năm mươi năm là cả quãng đường dài mà các thế hệ giáo viên và học viên trường THPT… không ngừng phấn đấu, nỗ lực để xây dựng trường hoàn thiện, có được những thành tựu rất đáng tự hào như: Bằng khen Chính Phủ năm 1996, 2009, Huân chương Lao động hạng Nhì năm 2011; Năm 2010 – 2011 trường được thừa nhận là trường chuẩn Quốc gia và nhất là bằng khen của Chính Phủ năm 2015.

Có được những kết quả tốt đẹp như vậy công sức lớn nhất phải kể tới các thầy giáo viên nơi đây – những người đã đem con chữ truyền dạy cho bao thế hệ học trò. Ở trường THPT … có tới 52,5% giáo viên từng là học viên của trường. Các thầy cô đều là những người có trình độ, chuyên môn cao. Nhất là lòng nhiệt tình, tâm huyết, tình yêu so với nghề dạy học cao quý. Ba năm được học tập dưới mái trường này, tôi không chỉ được học bài học tri thức mà còn học được rất nhiều bài học đạo đức từ các thầy cô. Ngoại hình trông thầy cô có vẻ nghiêm khắc nhưng tôi luôn cảm thu được tình yêu thương của thầy cô so với học viên, sự tâm huyết dồn vào những bài giảng để mong chúng tôi có thể hiểu bài một cách tốt nhất. Tôi hiểu được rằng yêu thương không nhất thiết phải thể xuất hiện bằng những lời nói hoa mỹ mà nó có thể được trổ tài bằng những hành động lặng thầm không phô trương, tô vẽ. Nếu như người kỹ sư vui mừng khi nhìn thấy cây cầu mà mình mới xây xong, người nông dân mỉm cười nhìn đồng lúa trĩu bông thì người giáo viên hạnh phúc khi nhìn thấy học trò đang trưởng thành, lớn lên.

Ba năm so với cả đời người là ngắn ngủi nhưng nó lại là toàn bộ so với cuộc sống học viên. Tôi cảm nghĩ như toàn bộ mọi kỷ niệm mới chỉ diễn ra ở ngày ngày hôm qua, kỷ niệm về cái ngày trước nhất đi học tại mái trường này. Có người nói rằng, kỷ niệm ngày trước nhất bước vào lớp 1 là kỷ niệm khó quên nhất trong quãng thời gian ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng so với tôi, ngày trước nhất đi học tại mái trường THPT… mới là kỷ niệm tôi không khi nào có thể quên. Vì sao ư? Vì ngày vào lớp 1 đã diễn ra quá lâu để tôi có thể nhớ trọn vẹn cảm nghĩ rụt rè, bỡ ngỡ, còn kỷ niệm ngày đầu vào lớp 10 lại quá sâu sắc và đặc biệt. Này là niềm vui khi biết mình đỗ vào mái trường này, niềm hào hứng mong mỏi từng ngày để được đi khai giảng, hồi hộp khi khoác lên mình chiếc áo trắng có in logo, phù hiệu của trường. Ngày xưa khi còn học cấp II, mỗi khi bắt gặp các anh chị mặc áo có in lô gô trường THPT… , trong tôi dâng lên một xúc cảm vô cùng ngưỡng mộ. Tôi hiểu họ đều phải nỗ lực rất nhiều để được học tập ở mái trường này. Với tôi, ba năm mặc đồng phục nhà trường, trong tôi chưa khi nào nguôi xúc cảm tự hào. Logo không chỉ là biểu tượng của một ngôi trường mà nó còn chứa rất nhiều ý nghĩa. Logo trường tôi có màu sắc tươi tắn, thanh nhã, hài hòa với màu sắc chủ đạo là màu xanh – màu hoà bình, màu của những ước mong và trường … sẽ là nơi ươm mầm những ước mong ấy. Nổi trội trên nền xanh là hình ảnh ngọn đuốc và quyển vở – biểu tượng của niềm tin, gợi những khát khao chinh phục những đỉnh cao tri thức của lớp lớp thế hệ học viên…

Thời gian thấm thoắt thoi mang, hiện thời tôi đã là học viên lớp 12. Tôi biết mình không thể nắm giữ nổi thời gian nhưng tôi vẫn ước thời gian có thể trôi chậm lại để tôi có thể lưu giữ thêm nhiều kỷ niệm tại mái trường này. Tôi nhớ về rặng phi lao sau trường – nơi luôn là điểm hẹn lý tưởng để tránh nắng, tránh nóng trong những giờ học giáo dục thể chất. Tôi yêu lắm sân trường này, mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỷ niệm đẹp của tôi cùng các bạn. Nhớ về dãy nhà 𝓐, Ɓ, 𝓓, những dãy hành lang luôn tràn ngập tiếng cười của chúng ta học viên. Biết rồi ai cũng sẽ phải lớn, phòng học trước sau cũng sẽ giành cho các em khoá sau nhưng thật không muốn rời xa thời nô đùa nghịch ngợm này.

Có những lúc tôi nghĩ về năm năm sau, mười năm sau khoảng thời gian tôi quay trở lại thì trường trông sẽ khác như vậy nào? Chắc rằng là cảm nghĩ vừa lạ, vừa quen. Lạ vì qua từng ấy năm, trường sẽ có những thay đổi. Còn quen vì này là nơi tôi đã gắn bó suốt ba năm trời, làm sao có thể đơn giản quên đi nơi mà tôi coi như ngôi nhà thứ hai. Tôi từng quen rất nhiều người là cựu học viên trường Tây, rất lạ là khi trò chuyện với tôi, họ đều giành cho tôi thắc mắc “Trường Tây dạo này thế nào rồi?”. Một thắc mắc tưởng chừng chỉ là xã giao bình thường thôi nhưng tôi nhận thấy trong ánh nhìn họ là cả sự quan tâm, nhớ về nơi mà họ từng gắn bó. Tôi thoáng tưởng tượng ra mình khi đã ra trường, trở thành cựu học viên… rồi cũng sẽ giống họ. Mỗi khi đi trên đường nhìn từng tốp học viên mang phù hiệu trường, tôi lại bắt gặp hình ảnh mình trong số đó, sẽ lại nhớ về quãng thời gian học tập dưới mái trường này, sẽ có thói quen hỏi thăm về trường, quan tâm tới những đổi thay nơi đây. Tôi nhớ có một lần tôi khoe với các anh chị cựu học viên về lễ kỷ niệm năm mươi lăm năm ngày thành lập trường, họ tỏ ra nuối tiếc, ghen tị và nói tôi thật là may mắn vì có thời dịp được dự một sự kiện trọng đại như vậy. Không chỉ là các anh chị cựu học viên mà còn cả các em lớp 8, lớp 9 học ở các trường trung học nền tảng, khi được nghe về lễ kỷ niệm năm mươi lăm năm ngày thành lập trường… cũng tỏ ra nuối tiếc vì không có thời dịp tham gia sự kiện long trọng như vậy. Các em nói với tôi rằng, dù có hụt hẫng nhưng sẽ càng phải nỗ lực hơn trong kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 để có thể đỗ vào …, với các em đó chính là niềm mong ước lớn nhất lúc này. Nghe được những lời tâm sự của mọi người, tôi càng cảm thấy mình thật may mắn vì lễ kỷ niệm không chỉ là dấu mốc đặc biệt minh chứng cho quãng đường năm mươi lăm năm xây dựng và phát triển của … Mà nó còn khơi dậy thêm cho chúng tôi tình yêu so với mái trường này, sẽ cho tôi thời dịp có những kỷ niệm đẹp bên thầy cô, đồng bọn.

Tôi còn nhớ năm năm trước, tôi hào hứng chờ đợi để theo chị đi dự lễ kỷ niệm năm mươi năm ngày thành lập trường. Cái không khí rộn ràng trong buổi liên hoan văn nghệ và cắm lửa trại vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi. Để đến hiện thời, trong không khí chuẩn bị cho ngày kỷ niệm năm mươi lăm năm năm ngày thành lập trường trong tôi không khỏi hào hứng ngóng chờ và có vẻ không chỉ riêng tôi mà toàn bộ các bạn học viên đều cùng một tâm trạng như vậy.

Để chào mừng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, rất nhiều các hoạt động thi đua đã được phát động như: Thi đua dạy tốt, học tốt; thi đua hái hoa điểm 10 dành tặng thầy cô… Không chỉ là các hoạt động học tập, các bạn học viên cũng rất nhiệt tình trong các hoạt động do đoàn trường và các chi đoàn phát động như: thu gom giấy và vỏ lon tái chế, trồng hoa để xây dựng khuôn viên trường thêm đẹp đẽ… Tôi cùng các bạn tham gia vào buổi trồng cây của nhà trường, dù nắng chói chang nhưng tôi vẫn thấy nụ cười rạng rỡ của chúng ta học viên. Từng cây hoa được trồng lên, rồi nay mai hoa sẽ lớn, sẽ nở hoa thơm ngát tô điểm thêm cho vẻ đẹp của trường trong ngày lễ trọng đại. Và có vẻ cũng giống tôi, ở nơi nào đó tận sâu trong đáy lòng những người con của mái nhà … đều giành cho trường vị trí lớn trong trái tim. Để rồi đây có vẻ từng nhành cây, ngọn cỏ nơi sân trường, từng khu giảng đường cũng trở nên thân thuộc, dễ thương và mãi mãi in đậm trong trí nhớ của những thế hệ học viên trưởng thành từ mái trường này.

Tôi nói riêng cũng như từng thế hệ học viên đã và đang trưởng thành từ mái trường THPT… sẽ mãi nhớ về trường như một bến đỗ bình an, một điểm tựa trí não vững chắc để bước tiếp trên đường đời đầy gian truân, thử thách.

Một lớp học trò nữa sắp ra trường, những người thầy cô vẫn lặng thầm là “ người đưa đò sang sông”, dẫu có niềm vui hay nỗi buồn thì “ bến đỗ” có tên THPT… luôn là miền ký ức rất đẹp trong ký ức học viên. Chắc rằng rằng mai sau, mai sau nữa thì… vẫn mãi trong trái tim tôi.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 19

Trong quãng đời học viên, không ai là không có một vài kỉ niệm, dù này là kỉ niệm vui hay buồn. Riêng tôi, tôi không thể nào quên kỉ niệm giữa tôi và cô Cườm – giáo viên chủ nhiệm tôi hồi lớp 6. Đến hiện thời nhớ lại tôi vẫn còn thấy xúc động nghẹn ngào.

Ngay từ lần đầu gặp cô, này là ngày trước nhất đi nhận lớp 6, cô Cườm đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Lúc cô bước vào lớp, cả lớp im phăng phắc, không có một tiếng động khác hoàn toàn với lúc ban đầu, không hiểu vì sao nhưng qua hành động, lời nói, tôi biết cô rất nghiêm khắc, mặc dù khuôn mặt cô không hề nói lên điều đó.

Cô có mái tóc xoăn, cái chàm ở thái dương và chiếc cổ kiêu ba ngấn thật ấn tượng. Này là những điều mường tượng duy nhất của tôi khi đó. Tuy nghiêm nghị nhưng cô rất quan tâm đến học viên. Suốt tiết học trước nhất, cô vừa giảng vừa đến trợ giúp một số bạn học kém. Điều đó làm tôi bớt sợ hãi và thấy cô trở lên thân thiện đáng mến.

Càng dần vào năm học, tôi càng nhận thấy cô không phải là một người quá nghiêm nghị. Với cảm nhận của riêng tôi cô thật hiền từ, phúc hậu nên khoảng cách giữa cô và tụi học trò chúng tôi càng thân thiện, nhất là giữa tôi và cô đã có một kỉ niệm sâu sắc.

Này là vào một buổi chiều mùa hạ, trời mưa tầm tã, khung trời xám xịt, những hạt mưa nặng trĩu rơi lộp độp xuống mái hiên. Các lớp đã tan, mọi người vội vàng ra về , người thì có áo mưa, người thì được cha mẹ mang đón, kẻ lại chịu đày mưa giữa trời. Riêng tôi thì đứng nép ở cửa hiệu của một bà cụ. Mưa mãi không ngớt, tôi khởi đầu thấy lo ngại. Tôi chần chừ: chẳng lẽ lại đội mưa mà về? Tôi nghĩ vậy rồi đánh liều chạy một mạch ra ngoài giữa lúc trời đang mưa to. Bỗng có tiếng gọi Linh ơi! nghe rất giống tiếng cô Cườm. Tôi ngoảnh mặt lại, đúng là cô thật.

Thấy tôi cô nói:

Trời mưa to lắm, lại không có áo mưa, lên xe cô chở về.

Tôi chần chừ giây lát, vừa muốn đi vừa không vì sợ làm phiền cô, như đoán được ý nghĩa ấy của tôi cô giục:

Nhanh lên kẻo cảm lạnh hiện thời.

Tôi vội vàng lên xe. Trong lần áo mưa ấm áp, tôi cảm thu được tình yêu thương, sự quan tâm của cô giành cho tôi, tình cảm ấy như ngọn lửa đang rực cháy trong lòng.

Nhưng cũng tại cái tính ích kỉ đáng khinh của tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình đang được khô ráo, ấm áp mà không hề để ý đến cô, cô đã nhường áo mưa cho tôi đang lạnh cóng rét buốt. Cái áo mưa của cô nhỏ chỉ đủ cho một người, có tôi đi cùng, cô hầu hết bị ướt đẫm. Khi về đến nhà, sắc mặt của cô tái xanh, cô thở hổn hển, vậy mà tôi còn hỏi một câu ngớ ngẩn:

Cô bị làm sao thế ạ?

Cô nói là không sao và bảo tôi về nhà nhớ soạn bài đầy đủ để mai có người dự giờ. Cô mệt mỏi như vậy mà vẫn quan tâm đến tôi ư? Tôi vừa muốn khóc vừa ăn năn và cái tính lơ đễnh của mình. Giá như lúc đó mình cứ chạy một mạch thì cô đâu có bị ngấm nước mưa rồi bị cảm. Suốt buổi tối hôm đó, tôi không thể ngồi yên, cứ thấp thỏm, không biết cô đã đỡ chưa.

Sáng ngày tiếp theo đi học tôi không thấy cô ở lớp, cô không đi dạy, có vẻ cô đã bị ốm. Cả buổi học hôm đó, tôi không thể tập trung. Tôi vừa lo ngại, vừa sợ, lòng rối bời. Sau buổi tan học tôi quyết định đến nhà cô để xin lỗi cô, tiện thể thăm cô luôn. Ngõ vào nhà cô sâu hun hút, tôi phải vất vả lắm mới tìm thấy. Tôi vào nhà, thấy tôi, cô gượng dậy:

Linh đấy à? Vào đây em!

Tôi vội chạy đến đỡ cô, cô nói:

Xin lỗi em nhé, chắc em lo ngại lắm?

Tôi run rẩy lắp bắp:

Không, không người xin lỗi phải là em mới đúng, vì em mà cô bị cảm.

Khi đó, tôi thật sự xúc động, tôi ôm chầm lấy cô, mắt tôi cay cay, tôi cảm thu được tình cảm của cô giành cho tôi cũng như cho bao bạn khác. Chưa khi nào tôi thấy mình hạnh phúc như lúc này.

Từ tận đáy lòng, tôi cám ơn cô rất nhiều. Nhờ có cô tôi mới có được một bài học về tình thầy trò thật thấm thía. Và cũng từ cô tôi mới hiểu được một nhà giáo phải vừa có đức, vừa có tài, phải lao tâm khổ tứ, hi sinh nhiều lắm cho lớp lớp học trò.

Cảm ơn cô, cảm ơn người mẹ thứ hai của tôi, người đã hỗ trợ đỡ giáo dục tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất. Tôi thật hạnh phúc và tự hào khi có được một “người lái đò” đáng tôn trọng như cô.

Bài dự thi viết về thầy cô và mái trường – Mẫu 20

Thời gian trôi qua ôi sao nhanh vậy. Chẳng mấy chốc tôi đã lên cấp 2 nhưng tôi không khi nào quên được kỉ niệm với cô Loan đã chủ nhiệm tôi lớp 4. Những kỉ niệm ấy như còn nguyên trong kí ức của tôi.

Đến giờ, tôi vẫn còn xúc cảm nguyên vẹn của những ngày đó. Người trước nhất để lại ấn tượng tại trường cho tôi đó chính là cô Loan. Cô Loan có dáng người cao, làn da sáng nhẹ cùng khuôn mặt trái xoan. Nổi trội trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi khi cô nở nụ cười, đôi mắt ấy lại sáng lên bao niềm xúc cảm. Nụ cười thân mật ấy của cô đã bao lần xua tan đi sự mệt mỏi của chúng tôi. Tôi ấn tượng mãi về cô và nhớ mãi kỉ niệm ấy. Có lần tôi không làm bài tập về nhà. Tôi đã rất lo ngại và sợ hãi, sợ cô xác minh và báo về cho mẹ tôi, tôi chắc rằng sẽ được một trận. Những cách hành xử của cô khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Cô không hề quát mắng hay khiển trách mà cô nhắc tôi rất nhẹ nhõm lần sau cần lưu ý. Cuối giờ cô còn gọi tôi lại giảng bài cho tôi nghe những chỗ không hiểu và cô còn khen tôi tiếp thụ tốt. Những lời nói ấy như khiến tôi thức tỉnh và phải nỗ lực hơn để đền đáp công lao ấy. Cách ứng xử đầy tình yêu thương ấy giúp tôi cảm nhận cô như người mẹ thứ hai vậy thật ấm áp và hạnh phúc.

Những bài giảng của cô đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Và đến kì thi cuối năm, lớp chúng tôi ai cũng tự nhủ rằng mình sẽ không để cô phải buồn, phải mệt nhọc nữa, chúng tôi sẽ nỗ lực làm bài thật tốt để cô có thể tự hào vì chính mình. Thế rồi, điều ấy đã thành sự thật chúng tôi đã làm được. Toàn bộ là nhờ sự hướng dẫn tận tâm của cô.

Tôi yêu và rất trân trọng cô. Với tôi cô như người mẹ thứ hai vậy. Mai sau dù có là ai hay làm gì tôi cũng sẽ luôn nhớ về cô một người giáo viên đầy tâm huyết.

Viết về thầy cô và mái trường mến yêu

Dẫu biết rằng…
Những viên phấn tròn rồi cũng hóa thành bụi cất cánh đi
Và vết hằn thời gian sẽ rẽ phân hai…màu tóc
Nhưng…
điều to lớn mà Cô giữ được
Là niềm tin lặng lẽ lớn từng ngày
Là ước mong khiêm nhường như…hạt giống vậy…!

Mái trường – ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất trong cuộc sống mỗi loài người. Nhưng ký ức tuổi thanh xuân, kỷ niệm đẹp đẽ và trang hoành nhất của tuổi học trò lại ùa về cùng ba năm bậc Trung học phổ thông. Ở đó, thầy cô là cha, là mẹ; đồng bọn là anh em gắn bó mật thiết với nhau và cùng tạo ra những kỷ niệm khó phai mờ. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường chắc rằng ai cũng có ấn tượng với một thầy, một giáo viên nào đó – những người để lại cho ta kinh nghiệm suốt đời, nâng đỡ ta đứng dậy từ những nơi tối tăm, họ truyền dạy không chỉ tri thức mà đang là lối sống, đạo lí làm người.

Tôi cũng vậy, suốt hơn một quãng đường đã đi qua, cô Bích Hồng – người mẹ thứ hai đã và đang chắp cánh cho chúng em trên bước đường đời chỉ vỏn vẹn ba năm học. Thời gian thật vội vàng trôi nhanh như thoi mang đúng không cô? Không dài, nhưng cũng không quá ngắn, khoảng thời gian đủ để tất cả chúng ta gắn kết, yêu thương…Mới ngày nào em là học viên lớp 10, được nhà trường phân vào lớp cô chủ nhiệm và trở thành thành viên của lớp A3, vậy mà ngày hôm nay em đã là học viên lớp 11 rồi. Ngồi viết lời tri ân với cô lòng em dâng trào xúc cảm. Em còn nhớ ngày nhận lớp, em được phân vào lớp 10A3.

A3 – một tên gọi không mấy thiện cảm với em bởi trong tư duy của em nói riêng và các bạn trong lớp nói chung, vậy mà giờ đây tất cả chúng ta đã là một gia đình thật gắn bó dựng nên một ngôi nhà lớn – A3K31. Và em biết nhờ cô mà tập thế lớp tất cả chúng ta được đoàn kết và quý trọng nhau hơn rất nhiều. Chúng em thực sự thấy mình thật may mắn khi được học với cô có được một giáo viên chủ nhiệm tận tình và vẹn toàn với học trò của mình đến vậy.

Chỉ với một năm thôi nhưng cô trò tất cả chúng ta đã có biết bao kỉ niệm thật đáng nhớ cô nhỉ. Những lúc cô lên lớp muộn giờ, trò chuyện phiếm “buôn dưa lê” một số tiết học, hay là những buổi tổ chức sinh nhật, phụ nữ Việt Nam,… Nhưng cô ơi! Chúng em biết rằng cô mang ra những “phần thưởng” đó chỉ đơn giản với muốn chúng em biết nhận thức , hoàn thiện bản thân mình hơn. Còn chưa đầy hai năm còn sót lại, chúng em sẽ cất cánh vào đời với hành trang là những bài học mà cô dạy hay là những lời chỉ bảo tận tình của cô. Có thể đôi lúc chúng em thật có lỗi, thật lười và nhiều vi phạm nội quy khác như: không học bài cũ, không lưu ý nghe giảng, không chịu nhận khuyết điểm của chính bản thân mình, và những lúc ấy chúng em đâu nhận thấy cô buồn đến nhường nào nhưng có một điều chắc rằng rằng cô vẫn luôn sẵn sàng tha thứ, bỏ qua một số lỗi cho những xốc nổi đó.

Nhắc đến giáo viên, người ta luôn mường tượng ra sự niềm nở, nhẹ nhõm, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Riêng cô cũng không phải ngoại lệ, nhưng điều đặc biệt hơn hết, cô là người rất cá tính và hiện đại. Cô luôn có cách thu hút chúng em không thể rời khỏi lời giảng dạy của cô một giây phút nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống của một nhà giáo, không sai lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên cho vào đó một tí “cái tôi” cá nhân riêng để học viên có thể nhớ về cô mãi.

Cô ơi! Em biết lớp có được thành tựu xuất sắc trong suốt một năm qua chính là công lao to lớn của cô. Bởi em biết cô coi lớp là gia đình thứ hai của mình. Cô là chủ gia đình, là người mẹ tần tảo, dãi nắng dầm mưa còn chúng em là đàn con thơ dại, hiếu động được cô nuôi dưỡng, chăm sóc, dạy dỗ nên người. Cô không ngại khó, không ngại khổ mà ngày ngày, tháng tháng luôn ở bên chúng em, chăm sóc, nhào nặn chúng em từ những bước đi, dáng đứng, cho đến lời nói, cách ăn mặc…

Trong cảm nhận của riêng em, cô là người rất khác. Cô khác rất nhiều so với các thầy giáo viên khác ở trong trường. Vì nguyên nhân mỗi ngày lên lớp thì cô không ăn mặc cầu kì, cũng không tô son, điểm phấn nhưng em vẫn thấy cô đẹp, vẫn tươi vui. Cô đẹp với một vẻ giản dị mà thanh cao của người phụ nữ Việt Nam. Trong những buổi lao động vất vả, mệt nhọc, nóng bức nhưng cô vẫn đứng một chỗ chỉ tay cho chúng em. Điều đó không có nghĩa là cô ngại khổ, ngại bẩn mà mục đích ở đây là tạo sự tự giác, siêng năng, chịu khó so với chúng em. Những lúc đó thì chúng em phải cảm ơn cô vì đã làm được điều đó thật tốt.

Hơn một năm qua được học cô chủ nhiệm là một may mắn so với em nói riêng và các bạn trong lớp nói chung bởi cô không chỉ trang bị cho chúng em tri thức mà cô còn dạy cho chúng em cách làm người, cách nhìn nhận cuộc sống. Cô luôn hướng chúng em đến những điều hay lẽ phải. Cô nói: “Muốn có một tập thể vững chắc thì phải biết đoàn kết, biết yêu thương đùm bọc, chia sẻ cho nhau khi người khác khó khăn, hoạn nạn…” Những điều cô dạy khiến chúng em không chỉ lớn về thể xác mà còn phong phú về tâm hồn. Và những điều cô đã dạy đó em sẽ mãi khắc ghi, đồng thời coi này là hành trang để em vững bước vào đời.

Em biết trong khoảng thời gian qua, nhiều lúc cô cũng buồn vì chúng em lắm. Bởi có lúc chúng em còn lơ là trong học tập, có bạn còn chưa chấp hành luật an toàn giao thông, có bạn còn vắng học không phép, bỏ giờ, vi phạm nội quy quy định của Nhà trường…

Em kính mong cô hãy quan tâm đến lớp như hơn một năm qua cô đã quan tâm để chúng em có chỗ tựa vững chắc, để chúng em tự tin vững bước vào đời. Và em mạn phép thay mặt các bạn trong lớp xin hứa với cô sẽ hết mình nỗ lực phấn đấu để đạt được thành tựu tốt trong học tập và tập luyện. Cảm ơn cô đã tận tụy hết mình vì chúng em. Cảm ơn cô đã cho chúng em những khoảng thời gian thật tuyệt vời. Cảm ơn cô vì đã là người mẹ thứ hai của 39 đứa con thơ dại A3K31, là người gieo trong chúng em những ước mong hoài bão bởi “một cây lớn khởi đầu từ cái mầm nhỏ, cuộc đời mỗi con người không có thầy cô thì không thể trưởng thành”.

Cô Bích Hồng yêu quý! Khi em ngồi viết những lời tri ân này với cô cũng là lúc Kỷ niệm 63 năm ngày Quốc tế Hiến chương các nhà giáo (20/11/1958 –20/11/2021) sắp đến gần. Vậy nhân ngày Nhà giáo Việt Nam năm nay em xin được gửi đến cô những lời tri ân tốt đẹp, thân thương nhất. Em kính chúc cô luôn mạnh khỏe, vui vẻ, hạnh phúc bên gia đình và bên chúng em. Chúc cô mỗi ngày đến trường là một ngày vui. Chúc cô có nhiều lứa học trò chăm ngoan, học giỏi. Qua lời tri ân này em xin gửi đến cô lời cảm ơn chân tình nhất, cảm ơn cô đã quan tâm, trợ giúp, dìu dắt chúng em nên người; cảm ơn cô đã mang đến cho chúng em những ký ức đẹp nhất của tuổi học trò dù mới chỉ là hơn một Và từ đó, em cũng thay mặt cả lớp xin được cảm ơn các thầy giáo viên bộ môn giảng dạy ở lớp 11A3 đã gắn bó cùng chúng em, đã đồng cam cộng khổ vì chúng em trong suốt hơn một năm qua. Vậy nhân ngày lễ tết gia truyền của thầy cô em cũng xin gửi đến thầy cô những lời tri ân tốt đẹp nhất. Em chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc và thành công trên đoạn đường mình đã chọn.

Mái trường đã làm thay đổi cuộc sống tôi

Tôi là một cậu bé rất ương bướng, khó bảo, ai ai cũng nói thế. Tôi là một cậu học viên chỉ được xếp hạnh kiểm khá từ hồi Tiểu học, điểm của các bài xác minh, các kì thi cũng không thể quá được 5, chuyển trường không biết bao nhiêu lần. Bố mẹ, mọi người ai ai cũng nói tôi sẽ không có tương lai, không thể kiếm được việc làm tốt, không thể lấy vợ. Lâu rồi nghe riết thành quen, tôi cứ mặc kệ họ nói gì thì nói, vẫn nhởn nhơ vui đùa với lũ trẻ hàng xóm, dậy muộn, đi học trễ, ở lớp vẫn cứ lân la trò chuyện với đồng bọn như thường, mặc kệ sự đời mai sau ra sao.

Năm này là năm tôi bước vào cấp II, trước khi đi học, bố mẹ tôi có nói rằng: “Nếu ngôi trường này con không học được nữa thì bố mẹ cũng không còn cách giải quyết nào khác ngoài việc đưa con về quê học”, bố tôi nói trong sự vô vọng. Cũng như mọi lần, tôi chỉ biết ỡm ờ cho qua, tôi tự nhủ chắc là ngôi trường Nguyễn Tất Thành chắc hẳn không khác gì với bao ngôi trường khác, sẽ thật u ám và thiếu sức sống. Khi bước vào lớp, các bạn sẽ nhìn tôi bằng ánh nhìn kì thị, còn các thầy giáo viên sẽ không lắng nghe và muốn thấu hiểu tôi. Nghĩ đến đây, lòng tôi khởi đầu thấy chán ngán. Vì sao cứ nhất thiết phải đi học cơ chứ? Trong thời gian đó mình ở nhà chơi điện tử rồi ăn và ngủ có phải sướng hơn không?

Tôi đang chìm trong những tư duy vẩn vơ đó thì ngôi trường Nguyễn Tất Thành đã xuất hiện trước mắt tôi từ lúc nào không hay. Ấn tượng trước nhất của tôi là trường có rất nhiều cây xanh tỏa bóng mát, rủ bóng xuống sân trường, không khí rất trong lành. Đằng xa kia còn tồn tại cả mấy cô cậu học viên đang đọc sách và trò chuyện với nhau ở ghế đá. Trường còn tồn tại một sân khấu rất to và đẹp, bên trên có cắm những chiếc cờ xanh đỏ tím vàng trông rất đẹp mắt, trên nữa là tấm ảnh Bác Hồ đang đứng đeo khăn quàng đỏ cho một em học viên. Trông Bác trong bức ảnh toát lên vẻ thật hiền từ và nhân hậu biết bao!

Tôi cùng bố mẹ bước vào trường và đi thẳng lên trên lớp. Lớp tôi là lớp 7A7 và lúc ấy lớp đang trong tiết truy bài. Có thể thấy những bạn học viên lúc này đang cười đùa với nhau rất vui vẻ, ai nấy đều vô cùng rạng rỡ. Tôi còn nhìn thấy có cả những bạn tổ trưởng cần mẫn đi xác minh bài tập củα các bạn trong lớp. Ở trên bục giảng, một giáo viên với vẻ mặt hiền từ đang chú tâm xem xét các bạn học viên trong lớp, đột nhiên cô quay ra cửa, với vẻ mặt ngạc nhiên, cô đi về phía gia đình tôi và nói với mẹ: “Thưa chị, em có thể giúp gì được cho chị không ạ?”.Giọng cô thật trầm ấm và cô rất thân thiện, không giống mấy giáo viên ở trường cũ tí nào, tôi nghĩ, lòng cũng có chút nhẹ nhõm. Khi cô nói muốn giới thiệu tôi với cả lớp, lòng tôi lại dấy lên một tí lo ngại, liệu các bạn có nhìn mình bằng con mắt miệt thị rồi lại xì xào buôn chuyện và nói những điều không hay về mình không? Cô dẫn tôi vào lớp mà lòng tôi vẫn thấy thấp thỏm không yên. Cô hứng thú, vui vẻ giới thiệu: “Cả lớp chú ý, hôm nay chúng ta có một bạn mới chuyển đến, các em hãy chào mừng bạn đi nào!”.Tôi cắn chặt răng, chuẩn bị nghe những lời xì xào chỉ trỏ, nhưng không, trái lại, các bạn nghênh đón tôi với vẻ mặt vui tươi và bằng những tràng pháo tay rộn ràng. Lúc đó tôi vui lắm, đây là lần trước nhất tôi cảm thấy mình được tôn trọng và nghênh đón ở trên đời này.

Tôi bước xuống lớp và yên vị tại chỗ ngồi của mình, cậu ấy quay sang, nói:

– Chào cậu, mình là Ninh, rất hân hạnh được biết cậu.

– Xin chào, rất hân hạnh được biết cậu.

– Tất cả chúng ta hãy trợ giúp nhau nhiều hơn trong năm học này nhé!

– Chắc rằng rồi!

Sau đó, chúng tôi trở thành bạn tri kỷ, Ninh giúp tôi quen hiểu rằng với rất nhiều bạn trong lớp, không còn e ngại và tự ti như lúc ban đầu nữa. Tôi đã trở thành một loài người hòa đồng, năng động và thường xuyên tham gia vào rất nhiều các hoạt động của trường, lớp tổ chức, việc mà chính tôi cũng thấy ngạc nhiên.

Do lười học và ham chơi nên tôi bị mất đi rất nhiều tri thức cơ bản hồi cấp Ι. Lúc đầu tôi rất sợ bị các bạn cười chê, nhạo báng vì thành tựu học tập không tốt của mình nên khi các bạn hỏi, tôi không khi nào nhắc đến chuyện quá khứ của mình. Nhưng có vẻ, cô Thủy cũng từng hiểu rằng phần nào. Vào cuối buổi học hôm đó, cô gọi tôi ở lại để trò chuyện. Cô nói việc học thật sự rất trọng yếu, nó giúp thay đổi cách nghĩ và cảm nhận của mọi người về mình và thay đổi loài người để trở nên tốt đẹp hơn. Đúng là không có hạn chế cho phương pháp học tập. Sự thực một khi loài người đã có hứng thú để tìm những đoạn đường mới để tích lũy tri thức, họ sẽ không khi nào bị buồn chán. Tôi thấy cô nói sao mà đúng quá, bất giác tôi thấy hội hận vì những thời gian mình bỏ phí, những lần tôi chơi điện tử đến 12h đêm mới chịu đi ngủ, cả những lần tôi mải ngủ nướng rồi ra ngoài chơi với đồng bọn nữa, thời gian qua tôi đã tiêu phí vào những trò vô dụng mà thôi!

“Nhưng cô tin con sẽ thay đổi! Nếu không phải hôm nay thì sẽ là mai sau. Cô tin tưởng ở con, Minh ạ và cô biết mình không đặt niềm tin vào nhầm người đúng không con? ”, cô siết chặt tay tôi, nói. Nghe cô nói mà tôi tự dưng muốn khóc quá: “Đúng rồi, mình phải học chăm chỉ hơn, phải siêng học, siêng làm hơn mới được, mình sẽ không thể để thời gian của mình bị phí hoài như lần trước, cô ơi, con sẽ không làm cô phải thất vọng về con đâu!”, tôi tự nhủ, và thế là tôi lao đầu vào học, cả bố mẹ tôi cũng ngạc nhiên vì sự thay đổi này của tôi, lòng khấp khởi mừng thầm. Nhờ sự trợ giúp của chúng ta và các thầy, các cô, tôi không còn thấy chán ghét và không còn cảm thấy các môn học chán ngán như trước kia nữa. Các bạn trong lớp còn rủ tôi đi học nhóm để tương trợ và trợ giúp lẫn nhau trong việc học. Từ đó, số điểm 9 và 10 của tôi cũng tăng trưởng đáng kể. Hôm trước nhất tôi mang một điểm 10 đỏ chói về nhà, không cần nói, bố mẹ tôi đã mừng rỡ như vậy nào. Tôi giơ tay phát biểu xây dựng bài nhiều hơn và trong lòng tôi cũng cảm thấy mình đang tiến bộ lên từng ngày. Quả thật mái trường này đã làm thay đổi cuộc sống tôi.

Ngôi nhà thứ hai – mái trường Nguyễn Tất Thành sẽ là nơi lưu giữ rất nhiều kỉ niệm thời học viên của tôi. Ở đó có những người lái đò thầm lặng, luôn luôn nâng đỡ và đã không bỏ rơi một cậu học viên cá biệt như tôi, ở đó có những người bạn như những người anh em trong một nhà, đoàn kết và tương trợ lẫn nhau. Nơi đó đã cho tôi thấy được sắc màu của cuộc sống, làm cho thời thanh xuân của tôi hình như có ý nghĩa hơn từng ngày.

Cảm ơn mái trường Nguyễn Tất Thành yếu dấu, dù có đi đến phương trời nào, lòng tôi vẫn sẽ giữ những kỉ niệm đẹp về ngôi trường mang tên Bác, sẽ luôn như vậy và mãi như vậy…

Nội dung: Vũ Thị Trang Linh (7A7)

Những điều giản dị

Thời gian trôi qua thật là nhanh, tôi đã là thành viên của mái trường yêu dấu này được hai năm rồi. Đến giờ, tôi vẫn còn xúc cảm nguyên vẹn của mùa hè hai năm về trước. Sau khoảng thời gian hoàn thiện chương trình Tiểu học, cha mẹ có rất nhiều sự lựa chọn về một ngôi trường cấp 2 cho tôi. Nhưng có vẻ, duyên trời run rủi để rồi trường Nguyễn Tất Thành, lớp A8 là nơi chắp cánh ước mong tiếp theo cho tôi trên đoạn đường dài trở thành một người có ích cho xã hội.

Trong khuôn viên trường Đại học Sư phạm Hà Nội, trường THPT Nguyễn Tất Thành của tôi bao gọn một khoảnh nhỏ nhưng vẫn bề thế, vươn thật cao giữa khung trời thủ đô. Một khoảng xanh nho nhỏ với nắng thu vàng nhè nhẹ trong ngày “Chào học sinh lớp 6” để lại trong miền nhớ của tôi bao ký ức trong trẻo về những ngày sắp tới. Nụ cười thân thiện của giáo viên Thu Anh – Hiệu trưởng nhà trường; sự sáng tạo và năng động của các anh chị tới từ nhiều CLB; và sự rộn ràng trong không khí tươi vui của chương trình chào học viên lớp 6 khiến ngày đầu đến lớp của chúng tôi từ sự bỡ ngỡ nhanh chóng hóa thân quen tự khi nào. Sau ngày hôm ấy, lòng tôi luôn trào dâng một cảm nghĩ lâng lâng khó tả. Để rồi nó khiến tôi chờ đợi từng ngày cho đến ngày trước nhất đi học.

Người trước nhất đó đã để lại ấn tượng cho tôi về giáo viên Nguyễn Thị Thu Anh – Hiệu trưởng Nhà trường. Bạn có thích thú không khi được ngồi ăn cơm trưa ở lớp bán trú với “bạn Thu Anh”? Còn với tôi, lúc ấy, thấy vui lắm, lòng cứ rộn ràng lên mà chẳng nói được gì… Ấy là một lần lớp tôi ở lại ăn bán trú và thật ngạc nhiên, cô Thu Anh đã cầm một suất cơm trưa vào và ngồi xuống thật nhẹ nhõm bên chúng tôi và nói lời niềm nở: “Chào các con 6A8, trưa nay các con cho bạn Thu Anh ăn cơm cùng với nhé!”. Cả lớp vừa ngỡ ngàng vừa cười ồ vỗ tay và đồng thanh: “Vâng ạ”. Thế là “bạn Thu Anh” với một suất ăn cũng y như chúng tôi từ tốn ngồi xuống ăn và trò chuyện thật thân thiện. “Bạn Thu Anh” còn niềm nở đến từng bàn hỏi thăm các bạn với những thắc mắc quan tâm như vì sao tay lại nhiều mực thế này, vì sao tay lại xước rồi, sao không cởi áo khoác ra cho đỡ nóng. Với tôi, sự giản dị, thân tình ấy chỉ có thể là những người bạn trao nhau. Đúng vậy, cô Thu Anh – Hiệu trưởng trường tôi thực sự hơn hết một người lãnh đạo nghiêm khắc, một người mẹ nhân từ mà đang là một người bạn thân thiện, sẻ chia. Ai ở trường Nguyễn Tất Thành mà chẳng tự hào khi là học viên của cô Thu Anh phải không nào?

Nhưng người mà tôi yêu quý, kính trọng và dành nhiều niềm yêu mến hơn hết không ai khác chính là giáo viên chủ nhiệm lớp A8 của chúng tôi, giáo viên Ngọc Châu Vân. Ngày trước nhất nhận lớp, tôi đã có cảm nghĩ cô Vân thật thân thiện. Đúng như tên gọi đặc biệt của cô – cô thật xinh tươi như một viên ngọc châu báu. Cô Châu Vân có dáng người dong dỏng cao, làn da sáng nhẹ cùng khuôn mặt trái xoan, thon thả. Nổi trội trên khuôn mặt ấy là đôi mắt như biết nói, đen láy, mỗi khi cô nở nụ cười, đôi mắt ấy lại sáng lên bao niềm xúc cảm. Nụ cười thân mật ấy của cô đã bao lần xua tan đi sự mệt mỏi của chúng tôi. Nhưng toàn bộ vẻ đẹp bên ngoài đó chỉ là để tô điểm cho tâm hồn của một người mẹ dịu hiền, luôn nỗ lực hết sức để các con tiến bộ!

Tôi ấn tượng mãi về cô, về cách cô khơi dậy ý thức học tập ở chúng tôi. Hôm ấy là ngày trả bài xác minh giữa học kì 1 năm lớp 6 – kì thi tập trung trước nhất của chúng tôi. Lúc đó, chúng tôi mới vào cấp 2 nên còn lạ lẫm và vụng về lắm, học tập cũng không hề đơn giản như hồi Tiểu học. Những điểm 9, điểm 10 giờ đã trở nên xưa cũ. Thay vào này là những điểm 6, điểm 7 và cả những điểm 4, điểm 5. Điểm thi của chúng tôi nếu không nói là tệ thì cũng là rất kém với kết quả của một lớp chọn. Hôm đó, không khí lớp học trầm lặng hơn bình thường. Vẫn đó phấn trắng, bảng đen, hành lang tia nắng vàng ươm vẫn trải đầy. Nhưng những khuôn mặt các bạn tôi trong lớp 6A8 không còn rạng rỡ, vui đùa như mọi hôm nữa. Cô Châu Vân cũng không còn thường trực nụ cười phúc hậu nữa mà chỉ ánh lên một nỗi buồn thật rõ trong đôi mắt sâu thẳm của cô. Nhưng tuyệt nhiên, cô không mắng hay trách chúng tôi.

Ngày tiếp theo cô cũng không tỏ thái độ tức giận gì về việc chúng tôi bị điểm kém. Sự lặng im của cô không có nghĩa là cô mất niềm tin vào chúng tôi, chỉ là cô đang đau đáu nỗi niềm làm thế nào để khơi dậy hứng thú học tập từ đàn con thơ. Rồi, một hôm trong giờ tự học, bàn tay cô nắn nót viết lên bảng dòng chữ: “Làm thế nào để học tốt?”. Sau đó cô mời các bạn được điểm cao trong kì thi vừa rồi lên chia sẻ với các bạn khác. Cô nói rằng mỗi người sẽ có phương pháp học tập khác nhau, tất cả chúng ta không phải bản sao của người khác, nhưng tất cả chúng ta có thể học từ người khác những điều thích hợp để biến nó thành của chính bản thân mình mình. Cô cũng gửi gắm: “Các con cứ hãy coi việc học như chơi một trò chơi, và trò chơi nào cũng có đích đến, đích đến là trái ngọt, là nụ cười. Vậy nên, các con hãy cố gắng nhìn nhận thật đơn giản việc học hành cũng như cố gắng đạt được cái đích chiến thắng. Cô tin các con sẽ thành công!”.

Những lời nói giản dị ấy của cô Châu Vân đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in. Và đến kì thi cuối kì, lớp chúng tôi ai cũng tự nhủ rằng mình sẽ không để cô phải buồn, phải mệt nhọc nữa, chúng tôi sẽ làm cô vui. Thế rồi, điều chúng tôi muốn cũng đến, điểm số đã khác, không khí đã khác, tươi vui hơn và rạng ngời. Nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt phúc hậu của cô với những lời chúc mừng. Tôi biết lúc ấy cô hạnh phúc, một niềm hạnh phúc thật giản dị, không phải vì cô, mà vì chúng tôi, những đứa con thân yêu của cô.

Tôi yêu những người mẹ thứ hai của tôi. Tôi yêu trường Nguyễn Tất Thành và cả những điều thật giản dị nơi đây. Những điều nhẹ nhõm và ấm áp ấy đã và đang có thật nhiều, và chắc rằng nó sẽ trở thành khoảng kí ức tươi đẹp theo tôi đến suốt cuộc sống.

Bài thơ về thầy cô và mái trường mến yêu

Giữa phố phường tấp nập
Một khoảng trời hồn nhiên
Nguyễn Tất Thành yêu mến
Cùng tôi đi khắp miền,
Miền này miền bỡ ngỡ
Tiểu học, vừa mới qua
“Chào học sinh lớp sáu”
Vẫn bâng khuâng nhớ là…
Đây nữa miền bè bạn
Kéo chúng mình chơi chung

Vui tưng bừng lửa trại
Lạ, bỗng hóa quen thân
Và đây – miền yêu kính
Dâng tấm lòng thầy cô
Những dặn dò, dạy dỗ
Gieo mầm ươm ước mong.
Ôi, những miền thương mến!
Trong hành trang tôi mang
Dưới mái trường sánh bước
Những tháng ngày thênh thang

Đăng bởi: THPT Nguyễn Đình Chiểu

Thể loại: Tổng hợp


Xem thêm những thông tin liên quan đến đề tài có khi nào bạn cảm thấy thương thấy nhớ

God High – có khi nào bạn cảm thấy thương thấy nhớ da diết một

alt

  • Tác giả: nho my
  • Ngày đăng: 2017-06-20
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 5864 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm:

Lời bài hát Biết Yêu Rồi Nhóc

  • Tác giả: loibaihatmoi.com
  • Nhận xét: 3 ⭐ ( 8958 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Bài hát: Biết Yêu Rồi Nhóc – AT117

    Có khi nào bạn cảm thấy thương thấy nhớ da diết tha thiết sức tàn lực kiệt

    Mà vẫn mài miệt công việc и

Có khi nào bạn cảm thấy thương thấy nhớ da diết tha thiết sức tàn lực kiệt mà vẫn mài miệt công việc nhớ…

  • Tác giả: www.pinterest.com
  • Nhận xét: 3 ⭐ ( 2740 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: 2019 Mei 30 – 1,823 Likes, 25 Comments – Mochie 🍣🍙🥢 (@quynmo._.chi) on Instagram: “Có bao giờ bạn cảm thấy thương thấy nhớ da diết tha thiết sức tàn lực kiệt mà vẫn mài miệt công…”

Tìm hiểu video thông dụng của có khi nào bạn cảm thấy thương thấy nhớ

  • Tác giả: www.tiktok.com
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 9619 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Tìm hiểu các video ngắn liên quan đến có khi nào bạn cảm thấy thương thấy nhớ trên TikTok. Xem nội dung phổ tiến từ các tác giả sau đây: Trạm Nhạc Cũ(@tramnhaccu.page), Н 𝓐 Ɓ E(@habe1996), TO THE TOP SQUAD(@tothetop_timebeat), ᴘ’off đã đủ 80tr baht chưa ?(@_strawtaery_), Homies Studio(@homiesmedia) . Tìm hiểu những video tiên tiến nhất từ các hashtag: #có_thể_bạn_chưa_biết .

Hỏi đáp, lớp 9

  • Tác giả: hoc24.vn
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 9593 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Hỏi đáp, lớp 9

Lời bài hát Là từ khi đó anh cảm thấy thương em (Nắm bàn tay say cả đời)

  • Tác giả: kthn.edu.vn
  • Nhận xét: 3 ⭐ ( 8036 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm:

Fb

  • Tác giả: www.facebook.com
  • Nhận xét: 5 ⭐ ( 6190 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm:

Xem thêm các nội dung khác thuộc thể loại: giải trí