Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – anh đi rồi một mình tôi ở lại

Truyện Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi – Chương 1442 với tiêu đề ‘Một mình tôi ở lại’

Bạn đang xem: anh đi rồi một mình tôi ở lại

Ma Ngục cấm địa là một trong tứ đại cấm địa của Nam An Châu. Có vẻ có thể nói rằng nếu như không có Diệp Mặc, thì toàn bộ các tu sĩ tiến vào Ma Ngục cấm địa, ngoại trừ một số tu sĩ Hóa Chân có mồi lửa kỳ dị, hoặc là tu sĩ Kiếp Biến thì mới có thể có khả năng chạy thoát. Còn đại phòng ban phỏng chừng đều không thể chạy trốn khỏi sự truy sát của Tà Linh.

Lúc trước tu sĩ cho rằng Ma Ngục cấm địa cũng thế này, nhưng hiện tại đã trải qua cơn ác mộng của việc bị Tà Linh truy sát, thì đã chết đi tới sáu phần mười tu sĩ, khắp nơi đều là những thi thể chỉ còn da bọc xương. Lúc này thì mới hiểu được, vì sao Ma Ngục cấm địa lại là đệ nhất cấm địa rồi, nó vốn không phải là nơi mà người thường có thể đi vào được. Hơn nữa những người này còn đi tới nơi an toàn nhất trong Ma Ngục cấm địa là Ma Ngục bình nguyên, chứ nếu là đi tới Ma Ngục Tam Sinh cầu, hay là Ma Ngục Sa Hà thì kết quả không biết sẽ thế nào nữa?

Nhưng thực tiễn hiện giờ thì đệ nhất cấm địa này đang có một hiện cảnh cực kỳ cổ quái. Một tu sĩ ở giữa hơn một ngàn tu sĩ khác luyện đan, hình như cơ bản là nơi đấy không hề có tên gọi gọi là cấm địa, mà là đang ở trên đài thi đấu giữa một đại hội luyện đan nào đó.

Tu sĩ hiện đang luyện đan đương nhiên là Diệp Mặc, mà Diệp Mặc sở dĩ luyện đan trước mặt toàn bộ các tu sĩ kia hiển nhiên là vì hắn cố ý muốn cho mọi người biết hắn là Đan Vương cửu phẩm rồi. Càng có một điểm trọng yếu hơn này là Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn không mở cửa với bên ngoài, nhưng đan dược của hắn thì Diệp Mặc hắn lại muốn bán ra ngoài. Hiện tại hắn luyện chế Thiên đan cửu phẩm trước mặt mọi người, làm cho danh tiếng của Mặc Nguyệt Chi Thành lan rộng trước cũng tốt. Tối thiểu thì cũng phải đem thế mạnh về luyện đan áp đảo cái Đan Thành kia, cướp giật lấy nhân khí của Đan Thành.

Tuy rằng Diệp Mặc không muốn Mặc Nguyệt Chi Thành liên hợp cùng với Đan Thành. Nhưng hắn lại có thể từ trong chuyện này mà nghĩ ra được một vài kế sách. Đó chính là hắn có thể kiến tạo một cái thành thị ở ngay bên ngoài Mặc Nguyệt Chi Thành, và cái thành thị này sẽ chuyên bán các loại đan dược và pháp bảo của Mặc Nguyệt Chi Thành.

Cứ như vậy, thì cũng không hề tác động tới sự bình yên của Mặc Nguyệt Chi Thành, không tạo điều kiện cho đám đầu trâu mặt ngựa tiến vào trong Mặc Nguyệt Chi Thành, cũng đảm bảo số lượng linh thạch mà Mặc Nguyệt Chi Thành phải có. Điều này là việc hoàn toàn thiết yếu, vì cho dù hắn có lợi hại hơn nữa, thì một mình hắn cũng không thể nào chống đỡ được một thành thị. Hơn nữa hắn cũng không có dự tính là sẽ một mình chi trả hết tiền của cho toàn bộ mọi người tu luyện.

Đợi sau khoảng thời gian thế cục ổn đinh, thì tu sĩ định cư trong Mặc Nguyệt Chi Thành cũng có thể buôn bán ngay bên ngoài thành, tự tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Diệp Mặc tin tưởng, với số lượng Đan Vương nhiều như Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn, thì muốn cái thành thị này trở nên phồn hoa hàng đầu cũng không phải là việc gì quá khó khăn.

Diệp Mặc nghĩ như vậy, nhưng những tu sĩ xung quanh có thể sẽ không nghĩ giống như hắn. So với những tu sĩ có mặt ở đây, thì đều là người lần trước tiên thấy được một Đan Vương trực tiếp luyện chế Thiên đan cửu phẩm. Họ chỉ cần nghĩ tới việc bản thân đã được tận mắt nhìn thấy quá trình luyện chế ra Thiên đan cửu phẩm, thì cũng từng vô cùng vinh dự rồi.

‘Vụ liên tâm hỏa’ cuồn cuộn cháy trong ‘Thần nông đỉnh’, linh thảo trong lò nhanh chóng bị hòa tan. Ngân Nguyệt Đan Vương chỉ có một đóa ‘Thiên ma cô’, nhưng linh thảo trên người Diệp Mặc thì lại quá nhiều. Với Diệp Mặc hắn thì linh thảo cấp chín và cấp tám có thể tiêu xài tùy ý.

Ngay cả người đã nhìn quen mắt với các linh thảo thượng hạng như Ngân Nguyệt Đan Vương, thì khi thấy Diệp Mặc thỉnh thoảng lại ném ra một gốc linh thảo cấp chín để phụ trợ luyện chế ‘Ma dung đan’, thì cũng phải lặng lẽ líu lưỡi.

Lúc trước Ngân Nguyệt Đan Vương vẫn luôn lo ngại cho thương thế cuả Nghiễn Điền Đan Vương, thành ra không hề Note tới tu vi của Diệp Mặc. Hiện tại thì Nguyệt Kỳ Siêu mới phát hiện rằng tu vi của Diệp Mặc đã vượt qua ông rồi, vận tốc tu luyện của hắn quả là nghịch thiên. Hơn nữa không ngờ linh thảo trên người hắn cũng nghịch thiên như vậy, thật sự là không biết rốt cuộc là hắn đã đi tới những đâu nữa.

Chỉ một nén nhang sau, thì những người xung quanh đã ngửi được một mùi hương liệu nhàn nhạt. Lúc này thì Diệp Mặc mau chóng đánh ra mấy thủ ấn ‘Thu đan quyết’, liền thu vào hai tay sáu viên đan dược.

– Nhanh như vậy sao?

Nguyệt Kỳ Siêu không đợi Diệp Mặc mang bình ngọc cho ông, thì đã nhanh chóng cầm lấy mà xem rồi. Bản thân ông luyện chế Thiên đan bát phẩm cũng phải mất thời gian gần ba nén nhang, vậy mà Diệp Mặc luyện chế Thiên đan cửu phẩm lại chỉ mất thời gian một nén nhang.

Tới khi ông mở bình ngọc ra xem, thì lại lần nữa thét lên một tiếng kinh hãi:

– Sáu viên ‘Ma dung đan’ hạng nhất? Cậu chỉ mất thời gian một nén nhang mà có thể luyện chế ra sáu viên ‘Ma dung đan’ hạng nhất sao?

Diệp Mặc mỉm cười. Hắn luyện chế các loại đan dược cửu phẩm đã không biết bao nhiêu lô rồi. Nếu như ngày xưa còn tồn tại một vài viên thượng đẳng, thì hiện tại việc luyện chế Thiên đan cửu phẩm hạng nhất so với hắn giống như vui chơi rồi. Sáu viên ‘Ma dung đan’ hạng nhất so với hắn cơ bản là không đáng nhắc tới.

– Nói cách khác thì hiện tại cậu đã có thể luyện chế được tiên đan rồi phải không? Đúng không?

Nguyệt Kỳ Siêu thậm chí quên luôn cả thương thế của Nghiễn Điền Đan Vương, ngạc nhiên mà hỏi Diệp Mặc.

Diệp Mặc giật mình. Phương thuốc luyện chế tiên đan thì hắn không có, hơn nữa nghe nói muốn luyện chế tiên đan phải có linh thảo cấp chín đỉnh, thậm chí là tiên thảo, và những thứ đó thì hắn đều không có. Nhưng nếu như có, thì liêu có phải là hắn thực sự có thể luyện chế ra tiên đan không?

– Ngân Nguyệt tiền bối, ngài trước tiên hãy cứu Nghiễn Điền Đan Vương tiền bối đã.

Diệp Mặc chỉ chỉ vào Nghiễn Điền Đan Vương còn đang ngất xỉu ở một bên nói.

– Được.

Nguyệt Kỳ Siêu cũng mau chóng đứng lên. Hiện tại thì việc cứu Nghiễn Điền Đan Vương mới thực sự là chuyện trọng yếu nhất.

Diệp Mặc và Ngân Nguyệt Đan Vương thật sự thì không hề nghĩ tới chuyện kia, nhưng những tu sĩ xung quanh nghe được lời Ngân Nguyệt Đan Vương nói, thì đều nhỏ giọng buôn chuyện. Ý của Ngân Nguyệt Đan Vương chính là Diệp Mặc đã vượt qua cấp bậc Đan Vương cửu phẩm rồi, thậm chí đã có thể luyện chế ra tiên đan rồi.

Tu sĩ bình thường cũng không cảm thấy điều này có gì đặc biệt với kẻ biến thái như Diệp Mặc cả, nhưng vài tên tu sĩ Hóa Chân khác thì lại vô cùng kinh hãi. Đan Vương cửu phẩm đã từ rất lâu rồi chưa xuất hiện một ai, chỉ phải có một Đan Vương cửu phẩm có thể luyện chế ra đan dược Thiên đan cửu phẩm hạ đẳng đã là rất giỏi rồi, nhưng Diệp Mặc không ngờ lại có thể luyện chế ra Thiên đan cửu phẩm hạng nhất chỉ trong vòng một nén nhang. Điều này cũng nói rõ rằng trình độ luyện đan của Diệp Mặc đã vượt qua cấp độ Đan Vương cửu phẩm rồi. Nếu như hắn thực sự có tiên thảo, thì rất có thể là hắn sẽ luyện chế ra được tiên đan hạ phẩm đấy.

Sau khoảng thời gian Ngân Nguyệt Đan Vương đi cứu tỉnh Nghiễn Điền Đan Vương, thì những tên tu sĩ Hóa Chân sót lại đều tiến tới chào hỏi Diệp Mặc. So sánh với việc có thể tu luyện tới trình độ càng cao hơn trong việc tu luyện đại đạo, thì mặt mũi cơ bản chẳng đáng giá mấy đồng cả.

Hiêu quả của ‘Ma dung đan’ rất rõ ràng, chỉ trong thời gian nửa nén hương, thì Nghiễn Điền Đan Vương đã tỉnh lại rồi. Nghe được việc Diệp Mặc đã trở về, đồng thời còn thăng cấp tới Đan Vương cửu phẩm, thì Nghiễn Điền Đan Vương lại càng ưng ý. Bất luận từ suy xét từ góc độ có lợi cho Mặc Nguyệt Chi Thành, hay là từ góc độ của chính bản thân mình, thì việc bên người có một Đan Vương cửu phẩm đều là chuyện có thể ngộ chứ không thể cầu.

Hai canh giờ sau, thì Nghiễn Điền Đan Vương đã khôi phục lại được ba thành thực lực.

Thấy Nghiễn Điền Đan Vương đã không có việc gì, thì toàn bộ mọi người đều đem ánh nhìn nhìn về phía Diệp Mặc. Bởi vì chỉ có Diệp Mặc mới có thể ứng phó với Tà Linh ở đây, thành ra không ai dám tự làm theo ý mình cả.

Thiện Băng Lam lúc này liền chủ động đứng ra nói:

– Diệp thành chủ, hiện tại khắp nơi ở Ma Ngục cấm địa đều là Tà Linh, cậu nói xem tất cả chúng ta nên làm thế nào?

Trong lòng Diệp Mặc muốn đi Ma Ngục Sa Hà xem một tí, xem xem tới cùng liệu có thể đi tới Sa Hà ở Tây Tích Châu hay không? Nếu như quả thật có thể đi thông tới Sa Hà của Tây Tích Châu, thì hắn thật sự là muốn đi một chuyến.

Sa Hà ở Tây Tích Châu có một nơi là Thanh Sa Khanh, mà Diệp Mặc hoài nghi rằng ở bên trong Thanh Sa Khanh chính là mồi lửa kỳ dị đứng đầu Tu Chân Giới ‘Thanh như hiểu thiên’. Ngày xưa là bởi vì hắn nóng ruột muốn trở về tìm Ức Mặc, hơn nữa hắn cũng cảm thấy thực lực bản thân lúc đó còn hơi kém một tí, không thể nào thu lấy ‘Thanh như hiểu thiên’ được.

Người hoài nghi Thanh Sa Khanh có ‘Thanh như hiểu thiên’ cũng không phải chỉ có mình hắn. Toàn bộ các tu sĩ ở Tây Tích Châu đều hoài nghi như vậy. Ngày xưa khi Tra Kỳ Phụ nói đến Thanh Sa Khanh, thì sắc mặt của Tạ Chính Sư cũng có chút cổ quái. Diệp Mặc nhất định rằng chính Tạ Chính Sư cũng hoài nghi rằng ‘Thanh như hiểu thiên’ ở bên trong Thanh Sa Khanh.

Nhiều người đều hoài nghi như vậy, nhưng cho tới hiện tại, thì cũng không có bất kỳ ai có thể đi vào được Thanh Sa Khanh cả.

Sau khoảng thời gian đối chiến với Đồ Tử Chân của Vô Tâm Hải, thì Diệp Mặc đã không cho rằng mình là đệ nhất nhân ở Tu Chân Giới nữa rồi. Tu Chân Giới rộng lớn, tu sĩ tài ba cũng vô số. Nhưng nhiều người tài ba như vậy, vì sao mà suốt nhiều năm qua Thanh Sa Khanh vẫn còn trơ ở đó? Đây cũng chính là lời giải thích rõ ràng rằng không có ai có thể tiến vào Thanh Sa Khanh cả.

Nhưng hiện tại thì Diệp Mặc cho rằng mình có thể đi xem thử rồi. Cho dù tu vi của hắn không phải đệ nhất của Tu Chân Giới, nhưng tu vi luyện thể của hắn tuyệt đối là đệ nhất rồi. Lấy tu vi luyện thể Thần Cảnh của hắn, thì hiện tại nói không chừng có thể tiến vào Thanh Sa Khanh được rồi. Hắn đi Sa Hà, hiển nhiên là không thể nào mang theo nhiều người như vậy.

Nghĩ tới đây, thì Diệp Mặc liền cao giọng nói:

– Các vị, khắp nơi trong Ma Ngục cấm địa này đều là Tà Linh, hơn nữa mọi người cũng biết một khi Ma Linh biến thành Tà Linh thì cơ bản là cũng không còn cái gì gọi là Tiên Ma Tinh nữa. Huống chi cho dù là có Tiên Ma Tinh thì đã sao? Tiên Ma Tinh mặc dù có linh khí nồng đậm bên trong, nhưng nó cũng có chứa cả ma khí. Nếu như cứ hấp thụ Tiên Ma Tinh mà tu luyện, thì nếu không cẩn trọng rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, không chỉ không còn thời dịp tiến tới vô thượng đại đạo, mà còn tồn tại thể vứt bỏ cả cái mạng của mình.

– Diệp thành chủ, vậy cậu nói chúng tôi phải làm sao lúc này. Chúng tôi đều sẽ nghe theo lời của cậu.

Mau lẹ có tu sĩ nói.

Có một tu sĩ đã đứng ra ủng hộ Diệp Mặc, thì những tu sĩ sót lại đều phụ họa:

– Diệp thành chủ, chúng tôi sẽ nghe theo sự phân phó của cậu. Mạng của chúng tôi đều là do cậu cứu, hơn nữa những Tà Linh này cũng chỉ có Diệp thành chủ có thể ứng phó, nên cậu nói sao thì chúng tôi sẽ làm vậy.

Diệp Mặc biết rằng có rất nhiều người ở đây nói không thật lòng, nhưng thế cục này đã định rồi, nói cách khác, từ nay về sau, thì lực hiệu triệu của Diệp Mặc hắn tại Nam An Châu này sẽ không thua kém gì người như Ngân Nguyệt Đan Vương nữa. Kể từ nay, Mặc Nguyệt Chi Thành vượt qua Đan Thành chỉ đang là vấn đề thời gian mà thôi.

– Đúng thế, Diệp thành chủ, ý của cậu ra sao, tôi nghĩ rằng toàn bộ mọi người đều sẽ nghe theo lời cậu nói.

Thiện Băng Lam và vài tên tu sĩ Hóa Chân cũng đều mong Diệp Mặc có thể mang ra một biện pháp.

Diệp Mặc cũng không khách khí nữa, mau chóng nói:

– Ý của tôi hiện tại là toàn bộ sẽ rời khỏi Ma Ngục cấm địa, sau đó tôi sẽ giết toàn thể Tà Linh ở đây, rồi phong ấn lại cửa vào Ma Ngục cấm địa.

– Diệp thành chủ, chúng tôi nguyện ý nghe theo lời cậu, hiện tại sẽ đi ra ngoài. Nhưng một khi cậu không ở đây, mà những Tà Linh kia lại khởi đầu truy sát thì làm sao lúc này.

Có tu sĩ mau chóng lên tiếng hỏi.

Diệp Mặc mỉm cười:

– Tôi đương nhiên là sẽ hộ tống các vị rời đi, thành ra các vị cứ yên tâm, tôi sẽ không đề cho Tà Linh làm hại bất kỳ một ai cả.

Miễn phí để người ta nợ một cái nhân tình, thì ngu sao mà không làm. Hơn nữa chính mình muốn mọi người đi hết ra ngoài mà, hơn nữa dù thế nào thì họ xác thực cũng là được mình cứu, thành ra cũng không cần phải nói gì cho hay cả, cứ thẳng thắn mà nói ra thôi.

Quả nhiên Diệp Mặc vừa nói xong, thì mọi người khởi đầu tận lực vỗ tay. Có vài tu sĩ có thể cảm nhận được Diệp Mặc lưu lại không phải là vì tiêu diệt Tà Linh, nhưng ở chỗ này thì cũng chỉ có một mình Diệp Mặc có thể tồn tại được, còn người khác ở lại chỉ có thể chờ chết thôi, nên toàn bộ đành vỗ tay theo mọi người vậy.

Thấy Ngân Nguyệt Đan Vương muốn nói gì đó, thì Diệp Mặc liền vội vàng truyền âm nói:

– Ngân Nguyệt tiền bối, tôi không phải muốn ở lại đây tiêu diệt hết Tà Linh đâu, mà vì tôi có chuyện trọng yếu cần phải đi Sa Hà, phỏng trừng khoảng nửa năm mới có thể quay lại. Nếu như có lâu hơn, thì tôi nhất định mình cũng không có chuyện gì cả. Mặc Nguyệt Chi Thành thì xin ngài trợ giúp nhiều hơn.

Diệp Mặc tất nhiên sẽ không ngu mà ở lại đây tiêu diệt hết Tà Linh. Tà Linh ở Ma Ngục cấm địa có bao nhiêu chứ? Cho dù là hắn ở đây tới tám mười năm thì cũng chưa chắc có thể tiêu diệt hết được.

Ngân Nguyệt Đan Vương lúc này mới hiểu được ý của Diệp Mặc, mau chóng ra hiệu rằng Diệp Mặc cứ yên tâm.

Ma Ngục cấm địa là một trong tứ đại cấm địa của Nam An Châu. Có vẻ có thể nói rằng nếu như không có Diệp Mặc, thì toàn bộ các tu sĩ tiến vào Ma Ngục cấm địa, ngoại trừ một số tu sĩ Hóa Chân có mồi lửa kỳ dị, hoặc là tu sĩ Kiếp Biến thì mới có thể có khả năng chạy thoát. Còn đại phòng ban phỏng chừng đều không thể chạy trốn khỏi sự truy sát của Tà Linh.Lúc trước tu sĩ cho rằng Ma Ngục cấm địa cũng thế này, nhưng hiện tại đã trải qua cơn ác mộng của việc bị Tà Linh truy sát, thì đã chết đi tới sáu phần mười tu sĩ, khắp nơi đều là những thi thể chỉ còn da bọc xương. Lúc này thì mới hiểu được, vì sao Ma Ngục cấm địa lại là đệ nhất cấm địa rồi, nó vốn không phải là nơi mà người thường có thể đi vào được. Hơn nữa những người này còn đi tới nơi an toàn nhất trong Ma Ngục cấm địa là Ma Ngục bình nguyên, chứ nếu là đi tới Ma Ngục Tam Sinh cầu, hay là Ma Ngục Sa Hà thì kết quả không biết sẽ thế nào nữa?Nhưng thực tiễn hiện giờ thì đệ nhất cấm địa này đang có một hiện cảnh cực kỳ cổ quái. Một tu sĩ ở giữa hơn một ngàn tu sĩ khác luyện đan, hình như cơ bản là nơi đấy không hề có tên gọi gọi là cấm địa, mà là đang ở trên đài thi đấu giữa một đại hội luyện đan nào đó.Tu sĩ hiện đang luyện đan đương nhiên là Diệp Mặc, mà Diệp Mặc sở dĩ luyện đan trước mặt toàn bộ các tu sĩ kia hiển nhiên là vì hắn cố ý muốn cho mọi người biết hắn là Đan Vương cửu phẩm rồi. Càng có một điểm trọng yếu hơn này là Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn không mở cửa với bên ngoài, nhưng đan dược của hắn thì Diệp Mặc hắn lại muốn bán ra ngoài. Hiện tại hắn luyện chế Thiên đan cửu phẩm trước mặt mọi người, làm cho danh tiếng của Mặc Nguyệt Chi Thành lan rộng trước cũng tốt. Tối thiểu thì cũng phải đem thế mạnh về luyện đan áp đảo cái Đan Thành kia, cướp giật lấy nhân khí của Đan Thành.Tuy rằng Diệp Mặc không muốn Mặc Nguyệt Chi Thành liên hợp cùng với Đan Thành. Nhưng hắn lại có thể từ trong chuyện này mà nghĩ ra được một vài kế sách. Đó chính là hắn có thể kiến tạo một cái thành thị ở ngay bên ngoài Mặc Nguyệt Chi Thành, và cái thành thị này sẽ chuyên bán các loại đan dược và pháp bảo của Mặc Nguyệt Chi Thành.Cứ như vậy, thì cũng không hề tác động tới sự bình yên của Mặc Nguyệt Chi Thành, không tạo điều kiện cho đám đầu trâu mặt ngựa tiến vào trong Mặc Nguyệt Chi Thành, cũng đảm bảo số lượng linh thạch mà Mặc Nguyệt Chi Thành phải có. Điều này là việc hoàn toàn thiết yếu, vì cho dù hắn có lợi hại hơn nữa, thì một mình hắn cũng không thể nào chống đỡ được một thành thị. Hơn nữa hắn cũng không có dự tính là sẽ một mình chi trả hết tiền của cho toàn bộ mọi người tu luyện.Đợi sau khoảng thời gian thế cục ổn đinh, thì tu sĩ định cư trong Mặc Nguyệt Chi Thành cũng có thể buôn bán ngay bên ngoài thành, tự tìm kiếm tài nguyên tu luyện. Diệp Mặc tin tưởng, với số lượng Đan Vương nhiều như Mặc Nguyệt Chi Thành của hắn, thì muốn cái thành thị này trở nên phồn hoa hàng đầu cũng không phải là việc gì quá khó khăn.Diệp Mặc nghĩ như vậy, nhưng những tu sĩ xung quanh có thể sẽ không nghĩ giống như hắn. So với những tu sĩ có mặt ở đây, thì đều là người lần trước tiên thấy được một Đan Vương trực tiếp luyện chế Thiên đan cửu phẩm. Họ chỉ cần nghĩ tới việc bản thân đã được tận mắt nhìn thấy quá trình luyện chế ra Thiên đan cửu phẩm, thì cũng từng vô cùng vinh dự rồi.’Vụ liên tâm hỏa’ cuồn cuộn cháy trong ‘Thần nông đỉnh’, linh thảo trong lò nhanh chóng bị hòa tan. Ngân Nguyệt Đan Vương chỉ có một đóa ‘Thiên ma cô’, nhưng linh thảo trên người Diệp Mặc thì lại quá nhiều. Với Diệp Mặc hắn thì linh thảo cấp chín và cấp tám có thể tiêu xài tùy ý.Ngay cả người đã nhìn quen mắt với các linh thảo thượng hạng như Ngân Nguyệt Đan Vương, thì khi thấy Diệp Mặc thỉnh thoảng lại ném ra một gốc linh thảo cấp chín để phụ trợ luyện chế ‘Ma dung đan’, thì cũng phải lặng lẽ líu lưỡi.Lúc trước Ngân Nguyệt Đan Vương vẫn luôn lo ngại cho thương thế cuả Nghiễn Điền Đan Vương, thành ra không hề Note tới tu vi của Diệp Mặc. Hiện tại thì Nguyệt Kỳ Siêu mới phát hiện rằng tu vi của Diệp Mặc đã vượt qua ông rồi, vận tốc tu luyện của hắn quả là nghịch thiên. Hơn nữa không ngờ linh thảo trên người hắn cũng nghịch thiên như vậy, thật sự là không biết rốt cuộc là hắn đã đi tới những đâu nữa.Chỉ một nén nhang sau, thì những người xung quanh đã ngửi được một mùi hương liệu nhàn nhạt. Lúc này thì Diệp Mặc mau chóng đánh ra mấy thủ ấn ‘Thu đan quyết’, liền thu vào hai tay sáu viên đan dược.- Nhanh như vậy sao?Nguyệt Kỳ Siêu không đợi Diệp Mặc mang bình ngọc cho ông, thì đã nhanh chóng cầm lấy mà xem rồi. Bản thân ông luyện chế Thiên đan bát phẩm cũng phải mất thời gian gần ba nén nhang, vậy mà Diệp Mặc luyện chế Thiên đan cửu phẩm lại chỉ mất thời gian một nén nhang.Tới khi ông mở bình ngọc ra xem, thì lại lần nữa thét lên một tiếng kinh hãi:- Sáu viên ‘Ma dung đan’ hạng nhất? Cậu chỉ mất thời gian một nén nhang mà có thể luyện chế ra sáu viên ‘Ma dung đan’ hạng nhất sao?Diệp Mặc mỉm cười. Hắn luyện chế các loại đan dược cửu phẩm đã không biết bao nhiêu lô rồi. Nếu như ngày xưa còn tồn tại một vài viên thượng đẳng, thì hiện tại việc luyện chế Thiên đan cửu phẩm hạng nhất so với hắn giống như vui chơi rồi. Sáu viên ‘Ma dung đan’ hạng nhất so với hắn cơ bản là không đáng nhắc tới.- Nói cách khác thì hiện tại cậu đã có thể luyện chế được tiên đan rồi phải không? Đúng không?Nguyệt Kỳ Siêu thậm chí quên luôn cả thương thế của Nghiễn Điền Đan Vương, ngạc nhiên mà hỏi Diệp Mặc.Diệp Mặc giật mình. Phương thuốc luyện chế tiên đan thì hắn không có, hơn nữa nghe nói muốn luyện chế tiên đan phải có linh thảo cấp chín đỉnh, thậm chí là tiên thảo, và những thứ đó thì hắn đều không có. Nhưng nếu như có, thì liêu có phải là hắn thực sự có thể luyện chế ra tiên đan không?- Ngân Nguyệt tiền bối, ngài trước tiên hãy cứu Nghiễn Điền Đan Vương tiền bối đã.Diệp Mặc chỉ chỉ vào Nghiễn Điền Đan Vương còn đang ngất xỉu ở một bên nói.- Được.Nguyệt Kỳ Siêu cũng mau chóng đứng lên. Hiện tại thì việc cứu Nghiễn Điền Đan Vương mới thực sự là chuyện trọng yếu nhất.Diệp Mặc và Ngân Nguyệt Đan Vương thật sự thì không hề nghĩ tới chuyện kia, nhưng những tu sĩ xung quanh nghe được lời Ngân Nguyệt Đan Vương nói, thì đều nhỏ giọng buôn chuyện. Ý của Ngân Nguyệt Đan Vương chính là Diệp Mặc đã vượt qua cấp bậc Đan Vương cửu phẩm rồi, thậm chí đã có thể luyện chế ra tiên đan rồi.Tu sĩ bình thường cũng không cảm thấy điều này có gì đặc biệt với kẻ biến thái như Diệp Mặc cả, nhưng vài tên tu sĩ Hóa Chân khác thì lại vô cùng kinh hãi. Đan Vương cửu phẩm đã từ rất lâu rồi chưa xuất hiện một ai, chỉ phải có một Đan Vương cửu phẩm có thể luyện chế ra đan dược Thiên đan cửu phẩm hạ đẳng đã là rất giỏi rồi, nhưng Diệp Mặc không ngờ lại có thể luyện chế ra Thiên đan cửu phẩm hạng nhất chỉ trong vòng một nén nhang. Điều này cũng nói rõ rằng trình độ luyện đan của Diệp Mặc đã vượt qua cấp độ Đan Vương cửu phẩm rồi. Nếu như hắn thực sự có tiên thảo, thì rất có thể là hắn sẽ luyện chế ra được tiên đan hạ phẩm đấy.Sau khoảng thời gian Ngân Nguyệt Đan Vương đi cứu tỉnh Nghiễn Điền Đan Vương, thì những tên tu sĩ Hóa Chân sót lại đều tiến tới chào hỏi Diệp Mặc. So sánh với việc có thể tu luyện tới trình độ càng cao hơn trong việc tu luyện đại đạo, thì mặt mũi cơ bản chẳng đáng giá mấy đồng cả….Hiêu quả của ‘Ma dung đan’ rất rõ ràng, chỉ trong thời gian nửa nén hương, thì Nghiễn Điền Đan Vương đã tỉnh lại rồi. Nghe được việc Diệp Mặc đã trở về, đồng thời còn thăng cấp tới Đan Vương cửu phẩm, thì Nghiễn Điền Đan Vương lại càng ưng ý. Bất luận từ suy xét từ góc độ có lợi cho Mặc Nguyệt Chi Thành, hay là từ góc độ của chính bản thân mình, thì việc bên người có một Đan Vương cửu phẩm đều là chuyện có thể ngộ chứ không thể cầu.Hai canh giờ sau, thì Nghiễn Điền Đan Vương đã khôi phục lại được ba thành thực lực.Thấy Nghiễn Điền Đan Vương đã không có việc gì, thì toàn bộ mọi người đều đem ánh nhìn nhìn về phía Diệp Mặc. Bởi vì chỉ có Diệp Mặc mới có thể ứng phó với Tà Linh ở đây, thành ra không ai dám tự làm theo ý mình cả.Thiện Băng Lam lúc này liền chủ động đứng ra nói:- Diệp thành chủ, hiện tại khắp nơi ở Ma Ngục cấm địa đều là Tà Linh, cậu nói xem tất cả chúng ta nên làm thế nào?Trong lòng Diệp Mặc muốn đi Ma Ngục Sa Hà xem một tí, xem xem tới cùng liệu có thể đi tới Sa Hà ở Tây Tích Châu hay không? Nếu như quả thật có thể đi thông tới Sa Hà của Tây Tích Châu, thì hắn thật sự là muốn đi một chuyến.Sa Hà ở Tây Tích Châu có một nơi là Thanh Sa Khanh, mà Diệp Mặc hoài nghi rằng ở bên trong Thanh Sa Khanh chính là mồi lửa kỳ dị đứng đầu Tu Chân Giới ‘Thanh như hiểu thiên’. Ngày xưa là bởi vì hắn nóng ruột muốn trở về tìm Ức Mặc, hơn nữa hắn cũng cảm thấy thực lực bản thân lúc đó còn hơi kém một tí, không thể nào thu lấy ‘Thanh như hiểu thiên’ được.Người hoài nghi Thanh Sa Khanh có ‘Thanh như hiểu thiên’ cũng không phải chỉ có mình hắn. Toàn bộ các tu sĩ ở Tây Tích Châu đều hoài nghi như vậy. Ngày xưa khi Tra Kỳ Phụ nói đến Thanh Sa Khanh, thì sắc mặt của Tạ Chính Sư cũng có chút cổ quái. Diệp Mặc nhất định rằng chính Tạ Chính Sư cũng hoài nghi rằng ‘Thanh như hiểu thiên’ ở bên trong Thanh Sa Khanh.Nhiều người đều hoài nghi như vậy, nhưng cho tới hiện tại, thì cũng không có bất kỳ ai có thể đi vào được Thanh Sa Khanh cả.Sau khoảng thời gian đối chiến với Đồ Tử Chân của Vô Tâm Hải, thì Diệp Mặc đã không cho rằng mình là đệ nhất nhân ở Tu Chân Giới nữa rồi. Tu Chân Giới rộng lớn, tu sĩ tài ba cũng vô số. Nhưng nhiều người tài ba như vậy, vì sao mà suốt nhiều năm qua Thanh Sa Khanh vẫn còn trơ ở đó? Đây cũng chính là lời giải thích rõ ràng rằng không có ai có thể tiến vào Thanh Sa Khanh cả.Nhưng hiện tại thì Diệp Mặc cho rằng mình có thể đi xem thử rồi. Cho dù tu vi của hắn không phải đệ nhất của Tu Chân Giới, nhưng tu vi luyện thể của hắn tuyệt đối là đệ nhất rồi. Lấy tu vi luyện thể Thần Cảnh của hắn, thì hiện tại nói không chừng có thể tiến vào Thanh Sa Khanh được rồi. Hắn đi Sa Hà, hiển nhiên là không thể nào mang theo nhiều người như vậy.Nghĩ tới đây, thì Diệp Mặc liền cao giọng nói:- Các vị, khắp nơi trong Ma Ngục cấm địa này đều là Tà Linh, hơn nữa mọi người cũng biết một khi Ma Linh biến thành Tà Linh thì cơ bản là cũng không còn cái gì gọi là Tiên Ma Tinh nữa. Huống chi cho dù là có Tiên Ma Tinh thì đã sao? Tiên Ma Tinh mặc dù có linh khí nồng đậm bên trong, nhưng nó cũng có chứa cả ma khí. Nếu như cứ hấp thụ Tiên Ma Tinh mà tu luyện, thì nếu không cẩn trọng rất có thể sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, không chỉ không còn thời dịp tiến tới vô thượng đại đạo, mà còn tồn tại thể vứt bỏ cả cái mạng của mình.- Diệp thành chủ, vậy cậu nói chúng tôi phải làm sao lúc này. Chúng tôi đều sẽ nghe theo lời của cậu.Mau lẹ có tu sĩ nói.Có một tu sĩ đã đứng ra ủng hộ Diệp Mặc, thì những tu sĩ sót lại đều phụ họa:- Diệp thành chủ, chúng tôi sẽ nghe theo sự phân phó của cậu. Mạng của chúng tôi đều là do cậu cứu, hơn nữa những Tà Linh này cũng chỉ có Diệp thành chủ có thể ứng phó, nên cậu nói sao thì chúng tôi sẽ làm vậy.Diệp Mặc biết rằng có rất nhiều người ở đây nói không thật lòng, nhưng thế cục này đã định rồi, nói cách khác, từ nay về sau, thì lực hiệu triệu của Diệp Mặc hắn tại Nam An Châu này sẽ không thua kém gì người như Ngân Nguyệt Đan Vương nữa. Kể từ nay, Mặc Nguyệt Chi Thành vượt qua Đan Thành chỉ đang là vấn đề thời gian mà thôi.- Đúng thế, Diệp thành chủ, ý của cậu ra sao, tôi nghĩ rằng toàn bộ mọi người đều sẽ nghe theo lời cậu nói.Thiện Băng Lam và vài tên tu sĩ Hóa Chân cũng đều mong Diệp Mặc có thể mang ra một biện pháp.Diệp Mặc cũng không khách khí nữa, mau chóng nói:- Ý của tôi hiện tại là toàn bộ sẽ rời khỏi Ma Ngục cấm địa, sau đó tôi sẽ giết toàn thể Tà Linh ở đây, rồi phong ấn lại cửa vào Ma Ngục cấm địa.- Diệp thành chủ, chúng tôi nguyện ý nghe theo lời cậu, hiện tại sẽ đi ra ngoài. Nhưng một khi cậu không ở đây, mà những Tà Linh kia lại khởi đầu truy sát thì làm sao lúc này.Có tu sĩ mau chóng lên tiếng hỏi.Diệp Mặc mỉm cười:- Tôi đương nhiên là sẽ hộ tống các vị rời đi, thành ra các vị cứ yên tâm, tôi sẽ không đề cho Tà Linh làm hại bất kỳ một ai cả.Miễn phí để người ta nợ một cái nhân tình, thì ngu sao mà không làm. Hơn nữa chính mình muốn mọi người đi hết ra ngoài mà, hơn nữa dù thế nào thì họ xác thực cũng là được mình cứu, thành ra cũng không cần phải nói gì cho hay cả, cứ thẳng thắn mà nói ra thôi.Quả nhiên Diệp Mặc vừa nói xong, thì mọi người khởi đầu tận lực vỗ tay. Có vài tu sĩ có thể cảm nhận được Diệp Mặc lưu lại không phải là vì tiêu diệt Tà Linh, nhưng ở chỗ này thì cũng chỉ có một mình Diệp Mặc có thể tồn tại được, còn người khác ở lại chỉ có thể chờ chết thôi, nên toàn bộ đành vỗ tay theo mọi người vậy.Thấy Ngân Nguyệt Đan Vương muốn nói gì đó, thì Diệp Mặc liền vội vàng truyền âm nói:- Ngân Nguyệt tiền bối, tôi không phải muốn ở lại đây tiêu diệt hết Tà Linh đâu, mà vì tôi có chuyện trọng yếu cần phải đi Sa Hà, phỏng trừng khoảng nửa năm mới có thể quay lại. Nếu như có lâu hơn, thì tôi nhất định mình cũng không có chuyện gì cả. Mặc Nguyệt Chi Thành thì xin ngài trợ giúp nhiều hơn.Diệp Mặc tất nhiên sẽ không ngu mà ở lại đây tiêu diệt hết Tà Linh. Tà Linh ở Ma Ngục cấm địa có bao nhiêu chứ? Cho dù là hắn ở đây tới tám mười năm thì cũng chưa chắc có thể tiêu diệt hết được.Ngân Nguyệt Đan Vương lúc này mới hiểu được ý của Diệp Mặc, mau chóng ra hiệu rằng Diệp Mặc cứ yên tâm.


Xem thêm những thông tin liên quan đến đề tài anh đi rồi một mình tôi ở lại

Em Đi Rồi Một Mình Tôi Ở Lại – 999 Bài Bolero Sến Xưa KHÔNG QUẢNG CÁO Nghe Mà Rơi Lệ Vào Lòng

alt

  • Tác giả: Khúc Nhạc Bolero
  • Ngày đăng: 2020-01-14
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 1905 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: ► Khúc Nhạc Bolero sẽ là kênh chính thức của các bản nhạc rumba bolero trữ tình. Nhấp vào nút theo dõi ( subscribe ) để được update những sản phẩm tiên tiến nhất.
    ► Đăng Kí Kênh Để Ủng Hộ Chúng Tôi Nhé 🙂
    ——————-
    ► Powered by Khúc Nhạc Bolero
    Vui lòng không sao chép dưới mọi hình thức!

Tìm bài hát với lời “anh di roi mot minh toi o lai” (kiếm được 2 bài)

  • Tác giả: lyric.tkaraoke.com
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 1231 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm:

Anh Đi Rồi – Hồng Xương Long

  • Tác giả: mp3.zing.vn
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 3312 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Anh Đi Rồi, Hồng Xương Long Anh đi rồi, nắng tắt giữa chừng xuân
    Em ở lại nhớ đừng buồn em nhé
    Con còn… | Tải download 320 nhạc chờ Anh Di Roi,Hong Xuong Long

Anh đi rồi một mình tôi ở lại Đêm bỗng…

  • Tác giả: www.facebook.com
  • Nhận xét: 3 ⭐ ( 2828 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Anh đi rồi một mình tôi ở lại
    Đêm bỗng dài nghe lạnh đầy bờ vai
    ….
    Người Thương Kẻ Nhớ
    Xem Full Clip : Link Dưới Comment

Người Thương Kẻ Nhớ (Anh đi rồi một mình tôi ở lại) – Thu Hường MV

  • Tác giả: daotaobanhang.edu.vn
  • Nhận xét: 3 ⭐ ( 1092 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm:

Người Thương Kẻ Nhớ

  • Tác giả: nhac.vn
  • Nhận xét: 3 ⭐ ( 7481 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Nghe Người Thương Kẻ Nhớ – Như Quỳnh chất lượng tốt cực nhanh. Tải Người Thương Kẻ Nhớ mp3, lyrics, hợp âm, karaoke online miễn phí tại Nhac.vn

Chi Pu – Anh Ơi Ở Lại Lyrics

  • Tác giả: genius.com
  • Nhận xét: 3 ⭐ ( 3379 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Anh Ơi Ở Lại Lyrics: Lại là chia tay sau những lần không hiểu nhau / Tại vì thơ ngây bao nhiêu lần yêu vỡ nát nữa rồi / Tại vì hôm mưa anh mang chiếc ô / Đã làm trái tim em có cầu vồng / Mà cầu vồng chỉ

Xem thêm các nội dung khác thuộc thể loại: giải trí