Tổng Hợp Chia Sẻ Hình ảnh, Tranh Vẽ, Biểu Mẫu Trong Lĩnh Vực Giáo Dục – thơ về ngày nhà giáo việt nam

Bạn đang xem: thơ về ngày nhà giáo việt nam

Ngày nhà giáσ Việt Nam chính là ngày để cáͼ họͼ trò thể hiệи sự biết ơn đốι vớι cáͼ thấy cô giáσ đã giảng dạy cho chúng ta những bàι họͼ thật hay và ý nghĩα, không chỉ những bàι họͼ trên lớᴘ mà còи những bàι họͼ bên ngoàι xã hộι. Bên cạnh những lời chúc 20/11, những tấm thiệp 20/11, hãy cùng gửi những bài thơ hay 20/11 ý nghĩa nhất đến các thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam, ngày tôn vinh những công lao to lớn của các Thầy giáo, các Gia sư. Cùng đọͼ những bàι thơ hay về ngày 20/11 dướι đây cáͼ bạи nhé!

Bài thơ 20-11 ngắn hay và ý nghĩa ngày nhà giáo Việt Nam

Lời Ru Của Thầy

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Dòng sông của mẹ đường cày của cha

Khởi đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng xếp sau cuộc sống
Tuổi thơ em có một thời
Ước mong thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mong đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Đoạn đường thầy ngỡ đôi lúc
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc sống các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình

Khi Thầy Về Nghỉ Hưu

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

Nghĩa Cô Thầy Mãi Không Quên

Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương
Những ngày vui của 1 thuở đến trường
Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.
Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm
Cô dạy con từng nét chữ vần thơ
Cô mang con gõ cánh cửa cuộc sống
Và duyên dáng của một người con gái.
Tâm hồn con, một nỗi buồn dài
Cô ôm ấp, xoa đầu khi con khóc
Vầng trán cô những vần nhăn se sắt
Thân mật nhìn chúng con
Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu tư
Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ”
Và chúng con là những con cừu bé nhỏ
Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bát ngát.
Khi những ngày cuối của thời học viên sắp qua
Con mới giật mình nhận thấy một điều nho nhỏ
Một tình thương bát ngát và vô tận
Cô dành cả cho những con cừu nhỏ chúng con.

Người Lái Đò

Một đời người – một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bờ bến,
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đường đời muôn bước cậy nhờ người mang …
Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy mang bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.
Con đò mộc – mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy mang tiếp những đò đầy qua sông…

Tặng “Thầy”

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng này là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo này là những viên phấn trắng
Và thầy là người mang đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với toàn bộ tin yêu …

“Trường Cũ”

Đã lâu rồi không về thăm trường cũ
Nhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương
Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường
Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ
Thời gian ơi xin hãy quay trở lại
Mang em về kỷ niệm dấu yêu
Ngồi nơi đây mà nhớ lại bao điều
Thầy cô đã mở đường em tiếp bước
Ngày ngày hôm nay những gì em có được
Nhờ thầy cô vun đắp tri thức em
Thầy trồng cây cho bóng mát sau này
Cô ươm trái cho vườn xanh tươi mãi
Ngày xưa ơi nhớ những ngày thơ dại
Vẫn có thầy và bạn mãi bên ta.

Thơ 20/11, những bài thơ 20 tháng 11 chúc mừng thầy gia sư

Nghe thầy đọc thơ

Em nghe thầy đọc bao ngày

Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà

Mái chèo nghe vọng sông xa

Êm êm như tiếng của bà năm xưa

Nghe trăng thuở động tàu dừa

Rào rào nghe chuyển trận mưa giữa trời

Thêm yêu tiếng hát mẹ cười

Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…

Không đề

Cầm bút lên định viết một bài thơ

Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo

Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo

Thì ra con cũng giống từng ấy người.

Cầm bút lên điều trước hết con nghĩ

Đâu là cha, là mẹ, là thầy…

Chỉ là những xúc cảm vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…

Biết khi nào con lớn được,

Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”

Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…

Những con chữ đều đều xếp thẳng

Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.

Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu

Chuyến xe cuối cùng khởi đầu lăn bánh

Cửa sổ xe ù ù gió mạnh

Đoạn đường trôi về phía chẳng là nhà…

Mơ màng nghe tiếng cũ ê α

Thầy gần lại thành bóng hình rất thực

Có những điều vô cùng giản dị

Sao mãi giờ con mới nhận thấy.

Không đề

Tri thức ngày xưa trở lại đây,

Ân tình sâu nặng của cô thầy!

Người mang ánh sáng soi đời trẻ;

Lái chuyến đò chiều sang bến đây?

Đò đến vinh quang nơi đất lạ;

Cám ơn người đã lái đò hay!

Ơn này trò mãi ghi trong dạ…

Người đã hỗ trợ con vượt đắng cay!

Thưa Thầy

Thưa thầy, bài học chiều nay

Con lãng quên ngoài cửa lớp

Dưới gốc phượng già, nằm nghe chim hót

Con hóa mình thành bướm và hoa

Thưa thầy bài tập ngày hôm qua

Con bỏ vô ngăn khóa kín

Mải lượn lờ theo từng vòng sóng

Cái ngã điệu đàng, sân trượt patin

Thưa thầy, bên ly cà phê đen

Con đốt thời gian bằng khói thuốc

Sống cho mình và không khi nào mong ước

Mình sẽ là ai? Tôi sẽ là ai?

Thưa thầy, qua ngõ nhà thầy khuya nay

Con vẫn thấy một vầng trăng ấm sáng

Thầy ngồi bên bàn phẳng lặng

Soạn bài trong tiếng ho khan

Thưa thầy, cho rằng nhận: điều giản đơn

Sao con học hoài không thuộc

Để hiện tại khi con hiểu được

Biết làm sao tạ lỗi cùng thầy

Cô ơi

Rời mái trường thân yêu

Bao năm rồi cô nhỉ?

Trong em luôn đọng lại

Lời giáo dục của cô

Ngày ấy vào mùa thu

Bước chân em rộn ràng…

Cô không lời từ giã

Xa trường tự lúc nào

Em ngỡ như giấc mơ

Cô về đâu, chẳng biết?

Vẫn vang lời tha thiết

Từ giọng cô dịu hiền

Thời gian bước triền miên

Cô chưa lần quay lại

Chúng em nhớ cô mãi

Mong thấy cô trở về

Lúc xưa cô vỗ về…

Nay chúng em khôn lớn

Ngày rời trường gần đến

Khi nào tái ngộ cô?!

Thầy và chuyến đò xưa

Lặng xuôi năm tháng êm trôi

Con đò kể chuyện một thời rất xưa

Rằng người chèo lái đón mang

Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều

Cất cánh lên tựa những cánh diều

Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên

Rời xa bến nước quên tên

Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười

Giọt sương rơi mặn bên đời

Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông

Mắt thầy mòn mỏi xa trông

Cây lẻ loi đứng giữa dòng thời gian…

Người lái đò

Một đời người – một dòng sông…

Mấy ai làm kẻ đứng trông bờ bến,

“Muốn qua sông phải lụy đò”

Đường đời muôn bước cậy nhờ người mang…

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,

Con đò trí thức thầy mang bao người.

Qua sông gửi lại nụ cười

Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc – mái đầu sương

Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,

Khúc sông ấy vẫn còn đây

Thầy mang tiếp những đò đầy qua sông…

Lời ru của thầy

Mỗi nghề có một lời ru

Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này

Lời ru của gió màu mây

Dòng sông của mẹ đường cày của cha

Khởi đầu cái tuổi lên ba

Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em

Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm

Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu

Biết con chữ cũng xếp sau cuộc sống

Tuổi thơ em có một thời

Ước mong thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn

Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây

Thầy ru hết cả mê say

Mong cho trọn ước mong đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm

Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày

Trong em hạt chữ xếp dày

Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường

Xin lời ru được dẫn đường em đi

(Đoạn đường thầy ngỡ đôi lúc

Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi

Hóa thân vào mỗi cuộc sống các em

Thì dù phấn trắng bảng đen

Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình

Xin lỗi các em

Tôi đâu phải người làm nông

Cày xong đánh giấc say nồng một hơi

Chuông reo tan buổi dạy rồi

Còn nghe ray rứt nỗi đời chưa yên.

Trách mình đứng trước các em

Hững hờ cả tiếng hồn nhiên gọi: Thầy!

Rụng dần theo bụi phấn cất cánh

Ước mong một thuở căng đầy tuổi xanh

Dẫu là lời giảng của mình

Cơn ho chợt đến vô tình cắt ngang

Dẫu là tiết học vừa tan

Bước qua cửa lớp đôi lần hụt hơi!

Hiểu dùm tôi các em ơi

Giấu bao ám ảnh khôn nguôi từng giờ

Cảnh đời chộn rộn bán mua

Áo cơm nào dễ chi đùa với ai.

Vờ quên cuộc sống bên ngoài

Nhiều điều xa lạ nói hoài riết quen

Dở hay, yêu ghét, trắng đen

Còn bao sự thật đã nhìn thẳng đâu

Ai còn dằn vặt đêm sâu

Trong từng sợi tóc mất màu truân chuyên

Thật lòng tạ lỗi các em

Hiểu ra khi đã lớn lên mai này!

Con với thầy

Con với thầy

Người dưng nước lã

Con với thầy

Khác nhau thế hệ

Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình

Mười mấy ngàn ngày không tái ngộ

Những thầy giáo dạy tôi ngày thơ dại

Vẫn bên tôi dằng dặc hành trình

Vẫn theo tôi những lời khuyến khích

Mỗi khi tôi lầm lỡ

Vẫn theo tôi những lời nhắc nhở

Mỗi khi tôi tìm được vinh quang…

Qua buồn vui, qua những thăng trầm

Câu trả lời sáng lên lấp lánh

Với tôi thầy ký thác

Thầy gửi tôi khát vọng người cha

Đường vẫn dài và xa

Thầy giáo cũ đón tôi từng bước!

Từng bước một tôi bước

Với kỷ niệm thầy tôi…

Bụi phấn xa rồi

Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai

Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn

Một mình thơ thẩn đi tìm lại

Một thoáng hương xưa dưới mái trường

Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương,

Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me

Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ

Bụi phấn xa rồi… gửi chút hương!

Bạn cũ hiện tại xa tôi lắm

Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!

Cuộc sống cũng tựa như trang sách

Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!!

Nước mắt hiện tại để nhớ ai???

Buồn cho năm tháng hững hờ xa

Tìm đâu hình bóng còn vương lại?

Tôi nhớ thầy tôi, nhớ… xót xa!

Như còn đâu đây tiếng giảng bài

Từng trang giáo án vẫn còn nguyên

Cuộc sống cho dẫu về muôn nẻo

Vẫn nhớ thầy ơi! Không thể quên!!!

Thầy

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay

Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng

Cứ tự nhủ rằng này là bụi phấn

Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …

Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại

Mái chèo này là những viên phấn trắng

Và thầy là người mang đò cần mẫn

Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi

Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa

Gọi tiếng thầy với toàn bộ tin yêu …

Khi thầy về hưu

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao

Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:

“Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…”

Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày ngày hôm qua hay tự tháng năm nào

Con nao nức bước vào trường trung học

Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc

Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?

Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?

Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi

Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao

Vai áo bạc như màu trang vở cũ

Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ

Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

Lời trầm thầy tôi

Có những chiều hè, phượng đỏ rơi

Còn đâu năm cũ, sắp qua rồi.

Thương người bạn cũ, ân sâu nặng

Nhớ lại thầy xưa, tình chẳng phôi.

Muốn được cho đi, thầy phải có

Tâm thành đón nhận, lẽ trò tôi.

Cho không phải mất, tình muôn thuở.

Thu được đời vui, nghĩa thế thôi.

Thơ 20/11 ngắn

Nhớ Ơn Thầy Cô

Trùng khơi sóng vỗ dạt dào
Núi cao nhạn biếc lượn vào mây xanh
Công Cha nghĩa Mẹ sinh thành
Ơn thầy Cô đã cho danh cuộc sống
Đã từ bao thủa xa xôi
Ông Cha mình đã dựng đồi nghĩa cao
Biết bao tình nghĩa Thầy trao
Cô cho trí thức cất cánh vào mộng mơ
Cuộc sống luôn đẹp vần thơ
Tình Thầy nhắc nhở ai chờ đò sang
Cho dù vất vả trăm ngàn
Nhắc nhau ta nhớ cung đàn Thầy Cô….!

Ngày Tết Nhà Giáo

Ngày vui xin chúc các Cô Thầy
Mạnh khỏe, bình an, giọng hát hay
Họp mặt cùng nhau vui tiệc nhỏ
Hoa tươi, chúc tụng thật đong đầy
Bao ngày vất vã bên trường lớp
Dạy dỗ đàn em nhiệt huyết say
Đóng góp cho đời thêm sắc thắm
Vinh danh rạng rỡ, cảm ơn dày …

Lá Nhuộm Tóc Thầy

Về trường mừng đón huân chương
Gặp thầy gặp bạn tình thương dạt dào
Lâng lâng xúc cảm dâng trào
Tóc thầy điểm bạc độ nào chẳng hay
Sân trường xanh thắm chồi cây
Phải chăng lá nhuộm tóc thầy của tôi
Ra về lòng những bồi hồi
Nguyện rằng luôn mãi là người trò ngoan.

Cô Thầy Tôi

Trong trường vất vả dạy đàn con
Chẳng ngại gian lao quãng thân mòn
Ló sáng rạng đông cơm mãi vội
Về đêm lịm tắt bữa chưa ngon
Lặng thầm hướng dẫn ơn luôn nhớ
Lặng lẽ khuyên răng nghĩa vẫn tròn
Áo đẫm mồ hôi toàn bụi phấn
Cô Thầy khổ nhọc tựa ngàn non

Ơn Thầy

Hạnh phúc vinh quang bởi các thầy
Vì đời sự nghiệp ấy trồng cây
Cho dù sóng gió không hề nản
Cám dỗ dòng đời vẫn cứ say
Quốc gia ơn người công dạy dỗ
Quê hương nặng nghĩa trước hiền tài
Tình yêu trách nhiệm ngang trời biển
Tạc dạ ghi lòng chẳng phai nhạt…!

Thầy Trò

Thầy như: vùng thác cuối nguồn,
Bao nhiêu dữ dội, đổ dồn về đây…
Ra sông, hiền chảy vơi đầy,
Dần trong, để được tới ngày vào khơi.
Muôn trùng…..biển rộng là nơi,
Mênh mông sóng thoả…vọng lời thầy xưa.
Ngàn năm…….. cho đến khi nào
Thầy như vùng thác….học trò – nước trôi.
Sóng cuồn…….. làn nước bốc hơi
Mây vần gió chuyển, mưa rơi trở về.

Tri Ân Thầy Cô

Non cao nghiêng bóng biển xanh
Lượn vui cùng ánh trăng thanh soi đường
Thuyền yêu, thuyền vẽ ánh dương
Long lanh tỏa sáng vấn vương nghĩa tình.
Gió mang con sóng uốn mình
Hòa cùng điệp khúc rạng đông rạng ngời
Lụa hồng trải rộng muôn nơi
Điểm tô khoe sắc muôn đời không phai.
Khắc ghi …quyện thắm …tình ai
Hoa lòng …tinh khiết…trang đài…mộng mơ…

Ước Vọng 20/11

Khung trời ngàn sao lấp lánh
Lung linh ước vọng học trò
Mái trường long lanh mắt sáng
Ngời ngời ước vọng thầy cô…

Mãi Nhớ 20/11

Bước đường quên cả gian lao
Công ơn trời bể gửi bao ân tình
Thầy Cô quên cả thân mình
Chữ yêu lặng đọng hành trình lượn theo.
Thác nghiêng soi bóng trăng treo
Ơn cao nghĩa nặng gió reo tặng người
Bên bờ suối vắng rạng ngời
Mát trong tinh khiết từng lời gửi trao.
Nhớ về giọng nói ngọt ngào
Mơ yêu…trò giỏi …ánh hào… lung linh…

Ơn Thầy Khắc Ghi

Công lao dậy dỗ thành người đó
Nghĩa nặng ân sâu tạc dạ trò
Gắng học cho chăm đừng ngại khó
Ơn thầy sáng mãi khắc tâm cho…

Tri Ân Thầy Cô

Kính chúc thầy cô …,Sức khỏe tràn!
Nhân ngày lễ đến, rộn ca vang .
Tri ân nghĩa cử, tâm trong sáng .
Dậy dỗ trò ngoan … Học vững vàng!
Đất nuớc mong đợi … Người xứng đáng!
Công thành toại nguyện, mãi vinh danh .
Ơn người hướng dẫn, bao tri thức .
Cảm khái cho đời … Trí tuệ khai!

Chúc Mừng Thầy Cô

Mừng ngày Giáo Dục đẹp hồng tươi
Tết của Thầy Cô rạng sắc ngời
Nắng sớm long lanh trong cả nước
Nhân dân ngưỡng mộ chúc đều trời
Yêu nghề dạy dỗ nhiều tâm đức
Mến nghiệp cùng xây quá tuyệt vời
Vững chắc niềm tin tri thức chuẩn
Mang thuyền quốc gia mạnh muôn đời…

Lời Ru Của Thầy

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Dòng sông của mẹ đường cày của cha
Khởi đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em.

Thơ lụͼ bát về Thầy Cô

Bụi Phấn

Thầy con giờ đã già rồi
Mắt mờ, chân yếu, da mồi còn đâu
Phấn rơi bạc cả mái đầu
Mang con qua những bể dâu cuộc sống
Mỗi khi bụi phấn rơi rơi
Thầy gieo mầm hạt những lời yêu thương
Cho con vững bước nẻo đường
Hành trang tri thức, tình thương của thầy
Biết bao vất vả, đắng cay
Gạo tiền, cơm áo, vòng quay cuộc sống
Nhưng tâm thầy mãi sáng ngời
Dựng xây sự nghiệp trồng người thanh cao!
Vĩnh viễn con mãi tự hào
Cúi đầu kính cẩn … thương sao dáng thầy
Dẫu đời xuôi, ngược đó đây
Tim con ghi khắc lời thầy khi xưa
Khuya rồi thầy đã ngủ chưa?
Ngàn bông hoa thắm kính thưa … dâng thầy
Cho con cuộc sống ngày hôm nay
Mừng ngày Nhà Giáo ơn thầy chẳng quên!

Chuyến Đò Tri Thức

Tôi về thăm mái trường xưa
Bao nhiêu kỷ niệm như vừa mới đây
Pha sương mái tóc cô thầy
Bảng đen phấn trắng…còn đây căn phòng
Con đò neo đậu bến sông
Mang đàn em nhỏ ấm nồng yêu thương
Bằng lăng tím rụng cuối đường
Phượng buồn nỗi nhớ vấn vương níu hè
Ríu ran chim hót cành me
Cánh diều mong ước ta về tuổi thơ
Bên trang giáo án từng giờ
Lặng thầm thầy vẫn mang đò qua sông
Ngoài sân vương sợi nắng hồng
Chuyến đò tri thức mênh mông tình thầy.

Những bài thơ hay chúc mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11

Bài thơ 1

Cuộc sống nhà giáo rất vinh quang

Nhiều lúc gian truân vẫn vững vàng

Huấn luyện nhân tài cho quốc gia

Sự nghiệp trồng người thật vẻ vang

Ơn thầy

Em cám ơn thầy bài học ngày hôm nay

Cho em hiểu cuộc sống là lẽ sống

Nhân loại sống luôn phải biết hi vọng

Và vươn lên tìm hạnh phúc ngày mai

Em phải bước trên những quãng đường dài

Đầy khó khăn lắm bụi đường vất vả

Hãy cố lên không được để vấp ngã

Nung nấu tâm hồn quyết thắng gian truân

Những tri thức luôn rộng mở thênh thang

Em cứ bước theo đoạn đường đã chọn

Em cám ơn thầy bài học ngày hôm nay

Cho em hiểu cuộc sống là lẽ sống

Thầy

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay

Em bỗng thấy tóc thầy bạc trắng

Cứ tự nhủ rằng này là bụi phấn

Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở? Thầy ơi …

Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại

Mái chèo này là những viên phấn trắng

Và thầy là người mang đò cần mẫn

Cho chúng em định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi

Cho chúng em khoanh tay cúi đầu lần nữa

Gọi tiếng thầy với toàn bộ tin yêu…

Bài thơ không đề

Có một nghề bụi phấn bám đầy tay

Người ta bảo là nghề trong sạch nhất

Có một nghề không trồng cây vào đất

Lại nở cho đời muôn vạn hoa thơm

Tặng cô đóa hoa hồng

Tặng cô với cả hương nồng sắc xuân

Tháng ngày dạy dỗ niềm nở

Cho bao thế hệ góp phần dựng xây

Tiếng cô tưởng nhớ mới đây

Xây bao hạnh phúc tràn ngập yêu thương…

Cô em tập viết

Như bàn tay của mẹ

Dịu dàng cầm tay em

Chữ hiện trên dòng kẻ

Nét xuống rồi nét lên

Như bàn tay của mẹ

Truyền hơi ấm cho con

Nắn nót từng chữ một

Mỗi ngày càng đẹp hơn

Làm sao mà em quên

Phút ban đầu tập viết

Sẽ theo em mải miết

Suốt hành trình tương lai.

Thầy cô

Thầy chính là những vì sao thắp sáng

Là đèn đường soi rạng lối em đi

Còn cô là người mẹ hiền phú quí

Mà trời dành để dạy dỗ chúng em

Mỗi năm chỉ có một lần

Hai mươi, mười một, ngày dành thầy – cô

Học trò bao nét điểm tô

Khăn tơ, áo lụa, kéo vô chúc mừng

Trời thu nắng đẹp tưng bừng

Đứa thì hoa huệ, đứa thì cúc xinh

Tung tăng biểu lộ ân tình

Bao ngày mệt nhọc Thầy – Cô dỗ dành

Giờ đây vài phút mỏng manh

Chúng em họp lại, kính Cô, kính Thầy

Ngày vui nhà giáo sum vầy

Mong thầy – cô khỏe, trồng người tiếp sau

Lời cảm tạ

Tôi đứng lặng giữa cuộc sống nghiêng ngả

Để một lần nhớ lại mái trường xưa

Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi mang

Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm

Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng

Trưởng thành này có bóng hình ngày hôm qua

Nhớ được điều gì được dạy những ngày xa

Ứng dụng – chắc nhớ cội nguồn đã có

Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ

Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi

Bài học đời đã học được những gì

Có nhắc bóng người đương thời năm cũ

Vun xới giấc mơ bằng trái tim ấp ủ

Để cây đời có tán lá xum xuê

Bóng mát dừng chân là một chốn quê

Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn

Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt

Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô

Bàι thơ không đề

Tri thức ngày xưa trở lại đây

Ân tình sâu nặng của cô thầy

Người mang ánh sáng soi đời trẻ

Lái chuyến đò chiều sang bến đây?

Đò đến vinh quang nơi đất lạ

Cám ơn người đã lái đò hay

Ơn này trò mãi ghi trong dạ

Người đã hỗ trợ con vượt đắng cay

Nhớ ơn thầy cô

Chèo lái mang đò cặp bến sông

Thầy cô mang nặng trái tim nồng

Trồng người dạy chữ niềm say đắm

Mỗi chuyến đò qua thỏa nỗi lòng

Nhớ lắm ngày xưa tuổi học trò

Nhớ từng nét chữ các thầy cô

Mặc trời mưa nắng hay se lạnh

Lời giảng còn vang vọng tới giờ

Thế hệ chúng tôi nay đã lớn

Mỗi người mỗi việc gắng hoàn thiện

Vẫn luôn ngay ngáy bao hoài niệm

Bài học năm nào thuở tuổi xanh.

12 bài thơ hay và ý nghĩa nhất – Chúc mừng thầy gia sư nhân ngày 20/11

1. Người đi dệt ước mong

Chiều buông rộn tiếng ve ngân

Bước chân thầy bỗng chậm lại đường xưa

Một đời dệt thảm ước mong

Để em có một tuổi thơ huy hoàng.

Đò đầy gánh ước mong sang

Đổ về bến hẹn vững vàng thầy trao

Thời gian tựa giấc giấc mơ

Quay đi ngoảnh lại đã vào tuổi ông.

Cảm ơn bao ước mong hồng

Dưỡng nuôi ý chí khó không chịu lùi

Ngày hôm nay vững bước đường đời

Nhờ công thầy đã một đời bón chăm.

2. Cô Thầy tôi

Trong trường vất vả dạy đàn con

Chẳng ngại gian lao quãng thân mòn

Ló sáng rạng đông cơm mãi vội

Về đêm lịm tắt bữa chưa ngon.

Lặng thầm hướng dẫn ơn luôn nhớ

Lặng lẽ khuyên răn nghĩa vẫn tròn

Áo đẫm mồ hôi toàn bụi phấn

Cô Thầy khổ nhọc tựa ngàn non.

(Tứ Gia)

3. Tri ân người lái đò

Tri thức ngày xưa trở lại đây,

Ân tình sâu nặng của cô thầy!

Người mang ánh sáng soi đời trẻ;

Lái chuyến đò chiều sang bến đây?

Đò đến vinh quang nơi đất lạ;

Cám ơn người đã lái đò hay!

Ơn này trò mãi ghi trong dạ…

Người đã hỗ trợ con vượt đắng cay!

(Nguyễn Trung Dũng)

4. Gửi về Gia sư dạy văn

Có thể hiện tại cô đã quên em

Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết

Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt

Vẫn nhớ lời tự nhủ: Sẽ về thăm

Có thể hiện tại chiếc lá bàng non

Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm

Ai sẽ nhặt dùm em xác lá

Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?

Ước gì… Hiện tại chỉ là mơ

Cho em được trở về chốn ấy

Giữa bạn thân nối vòng tay thân ái

Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học trước hết

Lời cô dạy: “Văn học là nhân học”

Và chẳng ai học xong bài học làm người!

Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười

Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp

Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược

Vị sâu cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi

Những lúc buồn em nhớ quá – Cô ơi!

Bài học cũ chẳng khi nào xưa cũ…

5. Người lái đò

Một đời người – một dòng sông…

Mấy ai làm kẻ đứng trông bờ bến,

“Muốn qua sông phải lụy đò”

Đường đời muôn bước cậy nhờ người mang…

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,

Con đò trí thức thầy mang bao người.

Qua sông gửi lại nụ cười

Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc – mái đầu sương

Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,

Khúc sông ấy vẫn còn đây

Thầy mang tiếp những đò đầy qua sông…

(Thảo Nguyên)

6. Nghĩa cô thầy mãi không quên

Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc

Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương

Những ngày vui của một thuở đến trường

Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.

Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm

Cô dạy con từng nét chữ vần thơ

Cô mang con gõ cánh cửa cuộc sống

Và duyên dáng của một người con gái.

Tâm hồn con, một nỗi buồn dài

Cô ôm ấp, xoa đầu khi con khóc

Vầng trán cô những vần nhăn se sắt

Thân mật nhìn chúng con

Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu tư

Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ”

Và chúng con là những con cừu bé nhỏ

Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bát ngát.

Khi những ngày cuối của thời học viên sắp qua

Con mới giật mình nhận thấy một điều nho nhỏ

Một tình thương bát ngát và vô tận

Cô dành cả cho những con cừu nhỏ chúng con.

(Hiệp Hòa)

7. Không đề

“Mãi mãi bên con tiếng của Thầy vang vọng.

Đã xa rồi mà con ngỡ ngày hôm qua.

Bài giảng của thầy như chắp cánh ước mong,

Cho con cất cánh khỏi vùng trời cổ tích.

Có những lúc thầm lặng con ngắm,

Vầng trán thầy đọng lại những nếp nhăn…

Tuổi thơ con như những ánh trăng rằm,

Sao thấy được nổi lòng thầy cùng năm tháng.

Đã qua rồi một thời và con đã lớn.

Bài học đầu đời con hiểu được thầy cô.

Lời trả lời cho con không đang là ẩn số

Mà cả tấm lòng thầy quảng đại bát ngát.

Ở nơi xa theo hương cất cánh của gió,

Con gởi lòng mình tôn kính đến thầy yêu”.

Người đi dệt ước mong

Chiều buông rộn tiếng ve ngân

Bước chân thầy bỗng chậm lại đường xưa

Một đời dệt thảm ước mong

Để em có một tuổi thơ huy hoàng.

Đò đầy gánh ước mong sang

Đổ về bến hẹn vững vàng thầy trao

Thời gian tựa giấc giấc mơ

Quay đi ngoảnh lại đã vào tuổi ông.

Cảm ơn bao ước mong hồng

Dưỡng nuôi ý chí khó không chịu lùi

Ngày hôm nay vững bước đường đời

Nhờ công thầy đã một đời bón chăm.

8. Cảm ơn thầy cô

Uống nước thì phải nhớ nguồn

Ăn quả thì phải nhớ người trồng cây

Dạy ta biết chữ ngày hôm nay

Thành người có ích công cô ơn thầy.

Lỡ yêu thích nghiệp lái đò

Chỉ mong truyền dạy học trò thành công

Thầy cô nào chẳng mong trông

Chúng con phải nhớ ghi lòng tạc ơn.

Dạy từng đứa trẻ thành Nhơn

Truyền từng bài giảng phấn mòn cổ đau

Chỉ mong trò hiểu thật mau

Cười vui trong dạ khổ lao cũng mừng.

Thời gian thoăn thoắt chẳng ngừng

Thầy cô vẫn dạy trò cưng của mình.

“Qua Sông thì phải lụy Đò”

Mấy ai qua khỏi nhớ Đò ngày xưa

Người chèo dẫu có nắng mưa

Vượt qua sóng dữ, vẫn mang học trò.

Cúi đầu xin lỗi thầy cô

Lâu rồi con cũng quên đò từng mang

Chữ đầy sợ nói thêm thừa

Công lao dạy dỗ chẳng khua trống kèn.

9. Ru lại ơn thầy

Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy

Lời ru cất cánh bổng tự ngày thơ dại

Thầy cầm tay viết ι tờ

Dạy con đạo lý sống cho ra người.

Một đời cần mẫn thầy ơi

Mang bao thế hệ tới bờ tương lai

“Nửa chữ cũng vẫn là thầy”

Lời ông cha dạy có sai khi nào.

Dẫu đời chưa đẹp như mơ

Tình thầy cô với học trò bền vững

Tóc con giờ đã mất màu

Lại ru cháu cũng từ câu ơn thầy.

10. Chúc mừng thầy cô

“Muốn sang thì bắc cầu Kiều

Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy.”

Lời ca văng vẳng đâu đây

Nồng thơm hương sữa dâng đầy khát khao

Dù cho xa mãi phương nào

Ân tình thầy dạy làm sao quên lời.

Dù cho đi bốn phương trời

Nghĩa nhân một thuở vĩnh viễn không quên.

11. Người lái đò

Suốt một đời mang đón khách qua sông.

Ai còn nhớ người lái đò thầm lặng?

Vẫn ngược xuôi, dù gió mưa hay nắng

Tiễn người đi… biền biệt chẳng về thăm.

Vẫn lặng lẽ, bằng toàn bộ cái tâm

Vì sự nghiệp trồng người đầy cao thượng

Đôi dòng thơ, thay cho lời cảm tạ

Chúc thầy cô luôn mạnh khỏe bình an.

Mong thầy cô luôn hạnh phúc tràn đầy

Nghĩa thầy trò suốt đời ghi khắc mãi

Sau bao năm con trở về tìm lại

Bến sông đây, người mang đò giờ đâu?

Dẫu thời gian có làm bạc mái đầu

Tình thầy trò chẳng khi nào phai nhạt

Bỗng trong lòng một nỗi buồn man mác

Thầy cô đâu giữa trăm vạn nẻo đường?

12. Hoa nở trên lối ưu tư

Dòng đời khéo chọn nghiệp duyên

Mang đò tri thức con thuyền nhân văn

Ươm cây từ đất khô cằn

Một đời lo nghĩ, khuyên răn “nết người”!

Tâm hồn chăm bón tốt tươi,

Tưới câu nhân nghĩa, bao người nên danh.

Con thuyền vượt sóng chòng chành

Mái chèo lúc mỏi, liêm thanh dặn lòng!

Khơi dòng câu cá nước trong

Bất công chưa hết! Chạnh lòng niềm mơ

Dòng sông luôn có bờ bến

Người đi còn nhớ, người mơ…đợi gì?

Một đời tận tụy, tâm tri

Phấn vương khóe mắt để vì tương lai.

Hiền nhân, tài chí, nghiệp dài,

Cho đời hoa nở ngày mai – Ơn Người!

Thơ 20/11 tự sáng tác dành tặng thầy cô

Cô giáσ trẻ

Sáng Thu gió thổi nhẹ nhõm
Một mình đến lớp đường làng em đi
Ngày hôm nay chẳng khác mọi khi
Trong lòng vui vẽ mĩm chi nụ cười

Nhìn cô gương mặt rất tươi
Mới về đây dạy mọi người mến yêu
Dân quê tình nghĩa rất nhiều
Tôn sư trọng đạo là điều đương nhiên

Dạy con lễ nghĩa trước hết
Với bốn phép tính nối liền với nhau
Không cần phải có địa vị cao
Tại vì thu nhập không sao đủ tiền

Số tôi chắc đã có duyên
Với đàn trẻ nhỏ vùng miền nông thôn
Cuộc sống khỏi phải bôn chôm
Việc làm ổn định tiếng thơm cho đời

Đò mang không tính lỗ lời
Mỗi năm cứ thế mang rồi lại mang
Cái nghề không ngại nắng mưa
Cứ ngày hai buổi sớm trưa tới trường

(Nguyễn Ký)

Về thăm trường cũ

Nay có dịp về thăm trường cũ
Trái tim hồng ấp ủ hoài mong
Bao nhiêu kỷ niệm ghi lòng
Như dòng suối mát ngự trong tim này…

Ôi nhớ quá ! những ngày tới lớp
Ngày đầu tuần tập hợp sân trường
Thầy cô ánh nhìn thân thương
Dõi dàn Áo Trắng sân trường cất cánh cất cánh …

Ôi viễn tượng, bao ngày mãi nhớ
Hàng phượng hồng cháy đỏ nụ hoa
Bằng lăng sắc tím mặn mà
Mười giờ rạng rỡ như là.. đón ai…

Tôi nhẹ bước bên ngoài lớp học
Ôi Thầy yêu còn đó nơi đây
Ngày xưa từ mái trường này
Tôi cùng bè bạn tung cất cánh vào đời…

Tóc thầy trắng rơi rơi bụi phấn
Giọng đắm say như vẫn thuở nào
Bao lời quí báu Thày trao
Thiêng liêng nghề giáo cần lao cả đời…

Đã hết tiết.. Thầy ơi! Chậm bước!
Tôi đến bên nhẹ bước bên Thầy
“Thầy ơi nhớ đứa trò này!… ”
Hoa tươi vừa hái tôi dâng kính Thầy…

Vui trò chuyện chia tay đã tới
Thầy niềm nở trìu mến chúc tôi
Chia tay lưu luyến nghẹn lời
“Một ngày gần, em sẽ tới.. Thầy ơi !”.

(Tác giả: Cuong Ha)

Vui buồи

Em là gia sư
Màu áo đỏ tươi
Mọi người đồng phục
Hồng tươi miệng cười.

Ngày bước vào đời
Nghiệp nghề bỡ ngỡ
Em cầu trợ giúp
Anh nỡ nào ngơ.

Dáng em thơ mộng
Lên bờ cá nhảy
Hương cất cánh hoa bưởi
Sưởi ấm lòng anh.

Kỹ thuật thực hành
Chuyên nghề kinh nghiệm
Nghiệp vụ có nhiều
Bao điều huyền bí.

Em cần tham khảo
Em bảo giúp nhau
Đồng nghiệp trước sau
Làm sao tránh mặt.

Bên em bắt gặp
Ánh nhìn dịu hiền
Chuyện nói huyên thuyên
Chim quyên thánh thót.

Mật ngọt vào lòng
Anh mong tơ hồng
Bên em sóng bước
Thoả được giấc mơ.

Đột ngột đâu ngờ
Tình đầu em đợi
Người yêu tìm tới
Vời vợi đường xa.

Em mừng ríu ra
Lòng anh tan nát
Tình ca em hát
Là bạn nghe anh.

( 9/2018 Lê Quang Danh)

Thơ 20/11 tự sáng táͼ ngắи

Cô giáσ trẻ

Ngày hôm nay em trở lại trường
Để cùng các cháu mến thương của mình
Ra đi lúc sáng rạng đông
Đường làng vắng vẽ ân tình tuổi thơ

Đi nhanh không kẻo trể giờ
Nông nông xe ít mình chờ chắc hơn
Lòng buồn vì quá cô quạnh
Duyên tình chưa có tự hờn bản thân

Lúc nhỏ việc học chuyên cần
Đến khi tốt nghiệp mấy lần đổi nơi
Giờ đây chắc ổn định rồi
Năm nay sẽ có lứa đôi cùng về

Hè sau mình sẽ về quê
Báo với cha mẹ tràn trề niềm vui
Rồi đây cha mẹ có sui
Năm sau có cháu của tui với bà

(Tg : Nguyễn Ký)

Ngườι đi dệt ướͼ mơ

Chiều buông rộn tiếng ve ngân
Bước chân thầy bỗng chậm lại đường xưa
Một đời dệt thảm ước mong
Để em có một tuổi thơ huy hoàng

Đò đầy gánh ước mong sang
Đổ về bến hẹn vững vàng thầy trao
Thời gian tựa giấc giấc mơ
Quay đi ngoảnh lại đã vào tuổi ông

Cảm ơn bao ước mong hồng
Dưỡng nuôi ý chí khó không chịu lùi
Ngày hôm nay vững bước đường đời
Nhờ công thầy đã một đời bón chăm

(Tác giả: Tiêu)

Một tờι khó quên

Giờ chơi trẻ nhỏ nô đùa
Mình ngồi nhớ lại bao mùa hè qua
Ngôi trường ân nghĩa đậm đà
Biết bao thế hệ đi ra thương trường

Thầy cô tiếp nối tình thương
Chèo đò mang đón dẫn đường cho đi
Uốn nắn dạy dỗ từng ly
Còn bắt quỳ gối mỗi khi la rầy

Tuổi thơ tôi học ở đây
Giờ thành gia sư lại quay trở về
Mĩm cười sung sướng tràn trề
Biết bao kỷ niệm quay về tuổi thơ

(Tg : Nguyễn Ký)

Nghề yêu trẻ

Mỗi ngày hai buổi đi về
Cỏ cây tươi tốt sum xê bên đường
Sáng nay dậy sớm đến trường
Áo dài tươm tất khai trương ngày đầu

Tuy rằng trường ở vùng sâu
Quan tâm trường học hàng đầu của dân
Thầy cô khi có việc cần
Xem cô thầy giáo người thân của mình

Bà con rất có nghĩa tình
Là niềm an ủi nghề mình nhà xa
Bao năm trường học ở nhà
Năm nay tốt nghiệp mới ra nơi nầy

Rất may là được về đây
Chính quyền làng xóm đong đầy tình thương
Sáng ra ở mọi ngã đường
Trẻ thơ đến lớp vào trường thật ngoan

(Tg : Nguyễn Ký)

Sang thu vui vẻ

Học viên tuổi trẻ thật thà
Đến trường vô lớp chan hòa thương nhau
Thầy cô sức khỏe dồi dào
Mang nhiều tri thức giúp nhau nên người

Sáng nay ai cũng vui tươi
Ra đường vui vẽ nụ cười như hoa
Chiều về rộn ràng cả nhà
Một ngày làm việc thật là thành công

(Tg : Nguyễn Ký)

Hoa Học Trò.

Mái trường thân mến của tôi ơi
Đã mấy mùa trăng mấy tuổi rồi
Mà sao ngói vẫn tươi màu đỏ
Tường vẫn còn in vết cỏ xanh

Tôi đã về đây dưới mái trường
Ngôi trường thân thuộc vẫn như xưa
Hàng cây đứng tuổi phai màu nắng
Báo hiệu mùa xuân đã trở về

Xuân sang vạn vật mang hơi ấm
Cành lá chồi non nảy lộc mầm
Xuân về thầy cô thêm một tuổi
Đón xuân mang tia nắng xuân tràn

Giờ đây trường cũ đã khác rồi
Không còn ngói đỏ một màu tươi
Tiếng chim ríu rít trên cành lá
Thầy cô đã tới lúc về già

 Thơ 20/11 báσ tường

1. Thầy

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng này là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi …
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo này là những viên phấn trắng
Và thầy là người mang đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với toàn bộ tin yêu …

2 . Không Đề

Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống từng ấy người.

Cầm bút lên điều trước hết con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những xúc cảm vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết khi nào con lớn được,
Thầy ơi !

Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .

Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng khởi đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Đoạn đường trôi về phía chẳng là nhà…

Mơ màng nghe tiếng cũ ê α
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận thấy.

3. Thơ Tặng Thầy Cô 20-11

Em vẫn thường nhắc đến mùa thu
Bông cúc vàng cánh mềm như tuổi nhỏ
Bài tập đọc năm nao em còn nhớ
Dẫu hiện tại em đã biết làm thơ

Đọc chữ Σ cô dặn phải tròn môi
Chỉ vậy thôi, chao ôi, sao mà khó!
Lỗi tại con chuồn chuồn cánh đỏ
Mải rong chơi nên em chẳng thuộc bài

Chỉ mỗi chữ Σ em đọc sai
Hình như cô già đi mấy tuổi
Đến khi em hiểu điều đơn giản ấy
Gia sư ơi, tóc cô bạc hết rồi!

Em hiểu, mỗi sợi tóc đổi màu kia
Là một lớp người lớn lên và biết sống
Mặt đất như trời xanh mơ mộng
Bông cúc vàng nên buổi sáng vô tư.

Khởi đầu cho một chuyến hành trình xa
Lối trường cũ thoảng hương cỏ mật
Bài tập đọc khóa rạng đông thứ nhất
Cả cuộc sống cô dõi bóng theo em …

4. Người Lái Đò

Một đời người – một dòng sông…
Mấy ai làm kẻ đứng trông bờ bến,
“Muốn qua sông phải lụy đò”
Đường đời muôn bước cậy nhờ người mang …

Tháng năm dầu dãi nắng mưa,
Con đò trí thức thầy mang bao người.
Qua sông gửi lại nụ cười
Tình yêu xin tặng người thầy kính thương.

Con đò mộc – mái đầu sương
Mãi theo ta khắp muôn phương vạn ngày,
Khúc sông ấy vẫn còn đây
Thầy mang tiếp những đò đầy qua sông…

5. Nghe Thầy Đọc Thơ

Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà
Mái chèo nghiêng mặt sông xa
Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển trận mưa giữa trời…
Đêm nay thầy ở đâu rồi
Nhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe …

6. Bàn Tay Của Cô

Có một miền đất rất xa
Nơi bàn tay cô để lại
Bàn tay ngọt ngào hoa trái
Tp trên trang sách em

Cô ngồi soạn bài đêm đêm
Lung linh ánh đèn tỏa sáng
Mỗi ngày đứng trên bục giảng
Dắt em từng bước vào đời

Xôn xao tiếng động đất trời
Trên bàn tay cô đã dắt
Bàn tay lặng thầm dìu dắt
Cho em cả một khung trời.

7. Nghĩ Về Thầy

Con đứng nhìn dòng sông trôi êm
Nắng rớt xuống hoàng hôn trên mặt nước
Xa xa, bóng một con đò giữa dòng nước ngược
Thấp thoáng chao nghiêng…
Khiến con chạnh nhớ về Người
Và mẩu truyện năm xưa…

Chuyện một con đò dầm dãi nắng mưa
Lặng lẽ chở từng dòng người xuôi ngược
Khách sang sông tiếp hành trình phía trước
Có ai nhớ chăng hình ảnh con đò?
Mẩu truyện năm xưa nhưng mãi đến hiện tại
Con muốn hiểu, thầy ơi – người mang đò vĩ đại
Con đến với cuộc sống từ sự hy sinh thầm lặng ấy
Trên chuyến đò của thầy chở nặng yêu thương.

8. Nghe Thầy Đọc Thơ

Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thuở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển trận mưa giữa trời
Thêm yêu tiếng hát mẹ cười
Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…

Trần Đăng Khoa

9. Bụi Phấn Xa Rồi

Ngẩn ngơ chiều khi nắng vàng phai
Thương nhớ ngày xưa chất ngất hồn
Một mình thơ thẩn đi tìm lại
Một thoáng hương xưa dưới mái trường Cho dẫu xa rồi vẫn nhớ thương,
Nầy bàn ghế cũ, nầy hàng me
Bảng đen nằm nhớ người bạn trẻ
Bụi phấn xa rồi… gửi chút hương! Bạn cũ hiện tại xa tôi lắm
Mỗi đứa một nơi cách biệt rồi!
Cuộc sống cũng tựa như trang sách
Thư viện mênh mông, nhớ mặt trời!!! Nước mắt hiện tại để nhớ ai???
Buồn cho năm tháng hững hờ xa
Tìm đâu hình bóng còn vương lại?
Tôi nhớ thầy tôi, nhớ… xót xa! Như còn đâu đây tiếng giảng bài
Từng trang giáo án vẫn còn nguyên
Cuộc sống cho dẫu về muôn nẻo
Vẫn nhớ thầy ơi! Không thể quên!!! Thái Mộng Trinh

10. Nhớ Cô Giáo Trường Làng Cũ

Bao năm lên phố, xa làng
Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê
Nhớ bài tập đọc α ê
Thương gia sư cũ mơ về tuổi thơ Xiêu nghiêng nét chữ khờ dại
Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em.
Vở ngày thơ ấu lần xem
Tình cô như mẹ biết đem sánh gì. Tờ ι nguệch ngoạc bút chì
Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề
Thương trường cũ, nhớ làng quê
Mơ sao được một ngày về thăm Cô !

Nguyễn Văn Thiên

Trên đây là những bàι thơ hay về ngày 20/11 do dean2020.edu.vn tổng hợᴘ và chia sẻ đếи cáͼ bạи. Hy vọng qua bàσ viết trên đây bạи sẽ lựα chọи cho mình đượͼ những câu thơ gửι đếи ngườι thấy cô giáσ kính yêu củα mình. Những bài thơ dù ngắn gọn nhưng mang thật nhiều ý nghĩa, tình cảm dành tới thầy cô trong ngày 20/11 đúng không.


Xem thêm những thông tin liên quan đến đề tài thơ về ngày nhà giáo việt nam

Bài thơ về Ngày Nhà giáo Việt Nam 20.11. 2021. ngày buồn

alt

  • Tác giả: Thầy Tiếp luyện chữ đẹp sáng tạo
  • Ngày đăng: 2021-11-16
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 1476 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm:

Thơ về ngày nhà giáo Việt Nam ý nghĩa nhất dành tặng thầy cô

  • Tác giả: hcmupeda.edu.vn
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 1311 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Bên cạnh những lời chúc ngày 20-11 thì thơ về ngày nhà giáo Việt Nam dành tặng thầy cô cũng khiến trái tim của thầy cô cũng như những người nghe không khỏi rung động, xao xuyến.

những bài thơ về ngày nhà giáo việt nam

  • Tác giả: phebinhvanhoc.com.vn
  • Nhận xét: 3 ⭐ ( 6488 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Những bài thơ hay về Thầy cô mang tới 40 bài thơ 20/11 ý nghĩa cho các em tham khảo để viết báo tường 20/11. Cứ mỗi dịp kỉ niệm 20/11 sắp tới, không khí

Thơ 8 chữ về ngày 20-11, đề tài ngày nhà giáo Việt Nam thầy cô

  • Tác giả: vfo.vn
  • Nhận xét: 5 ⭐ ( 2562 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Tổng hơp thơ 8 chữ về ngày 20-11, đề tài ngày nhà giáo Việt Nam thầy cô

    Có những Thơ 8 chữ về ngày 20-11, đề tài ngày nhà giáo Việt Nam thầy cô nào nhỉ…

Những bài thơ hay về ngày Nhà Giáo Việt Nam

  • Tác giả: www.thcskimdonghoian.edu.vn
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 5483 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Trường THCS Kim Đồng – Hội An

Thơ chúc 20/11 mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam hay, ngắn gọn

  • Tác giả: meta.vn
  • Nhận xét: 5 ⭐ ( 8598 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Trong nội dung này, mời bạn cùng tham khảo những bài thơ chúc 20/11 mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam hay, ngắn gọn mà chúng tôi sưu tầm nhé.

Top 20 Bài thơ báo tường hay và ý nghĩa nhất ngày nhà giáo Việt Nam

  • Tác giả: toplist.vn
  • Nhận xét: 5 ⭐ ( 7336 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Đôn – ki – xtôi đã có câu nói nổi tiếng rằng: “Dưới ánh sáng hào quang của ánh sáng mặt trời, không có nghề nào cao quý bằng nghề dạy học”. Nhắc đến ngày nhà giáo Việt Nam 20-11 là ngày trọng đại, ý nghĩa nhất trong những ngày ý nghĩa. Ngày nhà Giáo Việt Nam, là ngày toàn nhân loại hướng về những người thầy, người cô những người lái đò lặng thầm, ươm mầm xanh cho quốc gia. Lại một mùa 20-11 nữa chuẩn bị đến, các bạn học viên lại nô nức chuẩn bị làm báo tường để thay lời tri ân đến các thầy gia sư. Ngày hôm nay, toplist xin được gửi đến độc giả một số bài thơ hay và ý nghĩa nhất về thầy cô để đăng lên báo tường nhé.: Thơ mừng ngày 20 – 11, Kính tặng các thầy cô, Khi thầy về hưu, Thơ lục bát mừng ngày 20 – 11, Nhớ gia sư trường làng cũ, Nghe thầy đọc thơ, Thầy và chuyến đò xưa, Người lái đò, Thầy, Vô đề, Nắng ấm sân trường, Nghĩa cô thầy mãi không quên, Tặng cô bao đóa hồng, Thầy cô, Hoa và ngày 20 – 11, Gửi về gia sư dạy Văn, Tri ân, Nghề giáo vinh quang, Trời sao…, Mùa tri ân,

Xem thêm các nội dung khác thuộc thể loại: giải trí