tháng sáu trời xanh lắm – tháng 6 trời xanh lam

… Vi Lam biết quốc gia đó, châu Đại Dương thuộc Nam bán cầu, quốc gia có chuột túi Dường cô nhìn thấy sống sau anh, trời xanh mây trắng thảm cỏ xanh, trăng đầy trời, cô bạn nữ lười biếng mắt xanh. .. rọi qua cửa kính chiếu vào, cô gái Vi Lam mười bảy tuổi,

Bạn đang xem: tháng 6 trời xanh lam

tháng sáu trời xanh lắm

Bạn đang xem bản rút gọn của tài liệu. Xem và tải ngay bản đầy đủ của tài liệu tại đây (1.11 MB, 455 trang )

Thông tin tài liệu
Tên sách: Tháng sáu trời xanh lam
Tác giả: Tâm Văn
Dịch giả: Quỳnh Hương
Thể loại: Ngôn tình Trung Quốc
NXB: Nxb văn học – 2011
Tạo và hiệu chỉnh tài liệu: Hoàng Nghĩa Hạnh
Thư viện Tinh Tế – Dự án tài liệu định dạng epub chuẩn cho mọi
thiết bị di động
tinhtebook.wordpress.com

Tóm tắt lại mẩu chuyện:
Cô tên là Hạ Vi Lam, chỉ là một cô gái bình thường, không mang
vẻ đẹp yêu kiều, cũng chẳng có được tình yêu của mọi người,
thậm chí đến một gia đình yên ấm cũng không có.
Năm 12 tuổi, cô được bố dẫn theo một ngôi nhà mới, có một
người mẹ kế và một người anh trai tên là Tần Thiên Lãng.
Năm 15 tuổi, nhân lúc Tần Thiên Lãng say rượu, nửa đêm thanh
vắng, trong phòng tắm, Hạ Vi Lam “dụ dỗ” thành công Tần
Thiên Lãng. Đây chẳng qua là một cạm bẫy mà cô rắp tâm sắp xếp
từ rất lâu, vì ghen tức với sự ưu tú của anh.
Năm 18 tuổi, Hạ Vi Lam đỗ đại học, đố kỵ với người bạn cùng
phòng, đã rắp tâm cướp người bạn trai. Nhưng kết cuộc toàn bộ
đều không liên quan đến tình yêu, sau thời điểm tốt nghiệp một năm,
người bạn trai cô cướp được cũng rời bỏ cô.
Cô thống khổ, khởi đầu không còn tin vào tình yêu, khởi đầu cuộc
sống bình lặng như mặt nước không chút gợn sóng.
Cho đến khi Tần Thiên Lãng từ nước ngoài trở về, khởi đầu bước
vào cuộc sống của cô, thế là trong trái tim cô, một lần nữa tình

cảm như gió thổi mây vờn quay trở lại. Thế mới nói, số phận vô
thường luôn là úp tay là mây, ngửa tay là mưa, biến hoá khôn
lường khiến người ta khó lựa chọn, vốn là anh em một nhà mà lại
trở thành người tình ngọt ngào. Có vẻ tình yêu đẹp nhất luôn cần
trải qua tranh chấp giữa sinh và tử mới chịu yên, một tai nạn bất

ngờ hình như lại khắc một dấu hỏi vào kết cục, khi tỉnh lại cô
được thông báo anh đã chết…
Một vài câu, đoạn trích trong truyện
“Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thích
hợp , là hạnh phúc của cả cuộc đời; Được gặp một người có
duyên với mình trong thời điểm không thích hợp, chỉ là một tiếng
thở dài.
Cách yêu một con nhím, không phải là nhổ hết gai trên người nó,
mà là phải học được cách làm thế nào để tìm được một cự ly
thích hợp, có thể sưởi ấm cho nhau nhưng lại không bị đối
thương đâm gai vào mình.”
“Đem lòng yêu một người, có thể là chuyện diễn ra trong tích
tắc. Hận một người, lại là suốt một đời.
Vừa gặp Tần Thiên Lãng, Hạ Vi Lam đã thấy căm ghét hắn ta.
Năm đó cô mười hai tuổi, bị ba dẫn vào nhà mới của hắn.
Ba mẹ của Vi Lam ly hôn khi cô mới lên sáu, tòa án cho phép mẹ
cô nuôi cô.
Nhưng mẹ lại không thích cô.
Hạ Vân Sinh – Ba của Vi Lam vốn là một nhà buôn bất động sản,
có một công ty riêng, kiếm được không ít tiền.
“Đàn ông có tiền là hư hỏng”. Mặc dù câu nói này thô tục,

nhưng ở một khía cạnh nào này lại là đạo lý.”
Vài lời cùng các độc giả!
Văn Việt sẽ post bài truyện mới từ ngày hôm nay, cả nhà theo dõi nhé.
Văn Việt hi vọng thu được nhiều sự ủng hộ của cả nhà mềnh.
Bản dịch này còn chưa qua chỉnh sửa nên không tránh khỏi nhiều
thiếu sót về lỗi ngữ pháp. Cũng chính vì vậy, Văn Việt mong nhận
được nhiều sự đóng phản hồi kiến của các độc giả nhà mình để
sách xuất bản được hoàn thiện và đến được đông đảo độc giả
hơn.
Bộ ” Tháng sáu trời xanh lam”- Tâm Văn không đang là một tác
phẩm mới so với các độc giả yêu thích đọc truyện online, tuy
nhiên với bản dịch của chi Quỳnh Hương, Văn Việt nghĩ là nếu đã
đọc hết truyện vẫn nên đọc lại một lần nữa ( cho dù là sách hay
bản dịch post trên mạng). Trong truyện, người dịch đã lột tả
được khá tốt tâm trạng của nhân vật trọng truyện, nội dung tuy
không mới nhưng cách hành văn đi sâu vào nội tâm nhân vật
cảm nghĩ làm cho độc giả cảm thu được nơi nào đó có tính cách
của mình, có tâm trạng của mình.

Chương 1
Đem lòng yêu một người, có thể là chuyện diễn ra trong tích tắc.
Hận một người, lại là suốt một đời.
Vừa gặp Tần Thiên Lãng, Hạ Vi Lam đã thấy khinh ghét hắn ta.
Năm đó cô mười hai tuổi, bị ba dẫn vào nhà mới của hắn.
Bố mẹ của Vi Lam ly hôn khi cô mới lên sáu, tòa án cho phép mẹ
cô nuôi cô.
Nhưng mẹ lại không thích cô.
Hạ Vân Sinh – Ba của Vi Lam vốn là một nhà buôn bds,
có một công ty tư vấn du học riêng, kiếm được không ít tiền.

“Đàn ông có tiền là hư hỏng”. Mặc dù câu nói này thô tục,
nhưng ở một khía cạnh nào này lại là đạo lý.
Người cha sau thời điểm đã rủng rỉnh túi liền nhanh chóng cặp kè với
một người đàn bà khác. Qua lời nguyền rủa đầy oán hận của mẹ,
Vi Lam loáng thoáng biết, này là một góa phụ xinh tươi, cô ta còn
có một cậu con trai.
Vì bị ba bỏ rơi, mẹ cô đã biến thành thím Tường Lâm, gặp bất
kỳ ai cũng đều kể tội ba cô. Vi Lam rất giống ba, cũng chính vì lẽ đó,
cô đã trở thành đối tượng để mẹ cô trút giận.
Sau đó, mẹ cô lại tái hôn. Ba dượng là một gã đàn ông thô tục,

hèn mọn, ánh nhìn ông ta nhìn Vi Lam lúc nào cũng lộ rõ vẻ háo
sắc.
Qua ti vi và sách vở Vi Lam đã được nghe, được đọc quá nhiều
chuyện về ba dượng cưỡng dâm con gái, vì sự an toàn của mình,
cô chủ động mang ra yêu cầu được sống cùng ba.
Đương nhiên là mẹ cô chỉ mong có vậy, ba cô cũng không phản
đối.
Trong ngôi villa xây ba tầng có vườn hoa đó, lần trước nhất Vi
Lam nhìn thấy mẹ kế Tần Tang Ảnh, và cả Tần Thiên Lãng –
người hơn cô ba tuổi.
Nhìn Tần Tang Ảnh rất trẻ, chắc chỉ khoảng ba lăm bốn mươi
tuổi, thân hình thon thả eo ót, thực sự là có sức mê hoặc hơn là
thân hình béo tròn khổng lồ của mẹ cô. Làn da trắng mịn, nụ cười
dịu dàng dễ mến, không hề có nét nào giống với hình ảnh “mẹ
kế” được mô tả trong sách vở.
Vi Lam biết ý gọi một tiếng “cô ạ”, Tần Tang Ảnh cười, gật đầu,
nói: “cháu cứ ở đây đi, có gì không tiện cứ nói với cô”.
Trông cô rất ra dáng bà chủ, trong đầu Vi Lam xuất hiện gương

mặt tối sạm tiều tuỵ của mẹ, cô chợt nhớ tới câu thành ngữ
“chim gáy chiếm tổ chim khách”.
Mọi thứ ở đây đều được tô điểm rất hợp mắt, phòng khách được
sắp đặt ngăn nắp, đồ gia dụng giá cao, cuộc sống tráng lệ dễ
chịu, đáng lẽ đều phải là của cô và mẹ cô…

Tần Tang Ảnh gọi người giúp việc bổ một đĩa dưa hấu bưng lên,
Vi Lam ngồi cạnh tràng kỳ ăn, phấn đấu không để nước dưa chảy
xuống mặt thảm dưới ghế sofa.
“Rầm” một tiếng, cửa ngoài phòng khách bật mở, một chàng trai
cao gầy xông vào, vứt áo khoác ngoài xuống, mở cửa tủ lạnh,
rót ra một cốc nước hoa quả, đổ ngay vào miệng.
“Thiên Lãng, con về rồi à?” Tần Tang Ảnh mỉm cười hỏi.
“Khát chết đi được!” chàng trai mang tay vuốt mồ hôi trên trán,
quay đầu lại, “mẹ, sao hôm nay mẹ lại ở nhà?”
Một gương mặt ướt đẫm mồ hôi, một đôi mắt ương ngạnh và
cặp lông mày đen dày.
“Mẹ giới thiệu cho con biết nhé”, Tần Tang Ảnh nói: “Đây là Vi
Lam, em gái con”.
Em gái? Vi Lam suýt nữa thì nuốt hạt dưa vào cổ họng. Cô
không thừa nhận anh ta là anh trai mình.
Ngẩng đầu lên, đối phương đang nhìn cô bằng ánh nhìn lạnh lùng,
không nói câu nào, chỉ cau mày với vẻ khinh miệt rồi đi thẳng lên
tầng.
Một chàng trai bất lịch sự! Phải biết rằng đây là địa phận của nhà
họ Hạ, còn anh ta lại mang họ Tần!
Buổi tối, Hạ Vân Sinh không đi tiếp khách ở ngoài mà về nhà ăn
cơm cùng con gái. Tần Tang Ảnh liên tục gắp thức ăn cho cô,

nói: “Vi Lam, cháu gầy quá, phải tăng cường dinh dưỡng. Đây là
cá tươi cô ra chợ mua, cháu ăn thử xem!”
Mặc dù Vi Lam không quen ăn ớt, không thích ăn món đầu cá
xào ớt, nhưng cô vẫn gắp một miếng mang vào miệng.
Mau lẹ, lưỡi cô cay xè, mặt đỏ tía tai, vội cầm muôi múc nước
canh.
“Lam Lam từ nhỏ đã không thích ăn cay”. Hạ Vân Sinh nói.
“Sao anh không nói từ sớm?” Tần Tang Ảnh trách, nhìn Vi Lam
bằng ánh nhìn thương tình, “chắc là cay lắm phải không?”
“Mẹ, con thích ăn cay, tại sao mẹ không gắp cho con?” Một hồi
lâu không nói gì, Tần Thiên Lãng đột nhiên nói xen vào.
Trên gương mặt xinh tươi của Tần Tang Ảnh lộ ra chút gì đó bất
an.
“Từ nay về sau Vi Lam sẽ ở với chúng ta. Thiên Lãng, con là
anh, con phải quan tâm yêu thương em, con biết chưa?”
Vi Lam cúi đầu, lặng lẽ uống canh.
Phía bàn ăn đối mặt, Thiên Lãng nhìn cô từ đầu đến chân một
cách trắng trợn. Mẹ nói không sai, đúng là cô nàng giống như bị
suy dinh dưỡng.
Gương mặt gầy gò, nước da xanh xao, thân người mỏng dính,
chỉ có ưu thế duy nhất là đôi mắt khá đẹp, hai hàng lông mi

vừa dài vừa cong.
Từ trước tới nay Thiên Lãng chỉ thích những có gái xinh tươi,
năng động, gương mặt tròn trĩnh, rất dễ thương, thậm chí có phần
ngờ nghệch. Còn cô quá gầy, quá lặng lẽ, không xinh xắn, ngọt
ngào.
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, anh muốn mang mắt đi nơi khác

nhưng không còn kịp nữa. Và thế là, hai người mở to mắt nhìn
nhau.
Mắt Vi Lam không to, một mí, nhưng đen, lấp lánh như ánh sao,
làm nổi trội gương mặt bình thường đó của cô, vô cùng sinh
động.
Còn Thiên Lãng thì có mái tóc đen dày, hơi xoăn, đôi mắt màu
hạt dẻ, nước da nâu khoẻ khoắn và thân hình cao gầy. Nhìn anh
không giống mẹ. Nếu là con trai mà giống Tần Tang Ảnh thì
thành ra xinh quá, trông sẽ rất nữ tính. So với nét đẹp đơn thuần
của đàn ông, anh còn tồn tại thêm vẻ rắn rỏi.
“Lam Lam”, Hạ Vân Sinh đặt đũa xuống, tựa người vào lưng
ghế, “thủ tục chuyển trường ba đã làm xong cho con rồi, ngày
mai có thể đi học được rồi”.
“Cảm ơn ba”. Lam Lam nói, chỉ trong tích tắc, đôi mắt như ánh
sao đó mất hút dưới hàng mi dày.
“Thiên Lãng, Lam Lam học cùng trường với con, con giúp ba
chăm sóc em nhé”.

Ai cần anh ta chăm sóc? Vi Lam nhủ thầm với vẻ bất cần. Mặc
dù từ xưa đến nay cô rất muốn có một người anh trai, nhưng
không phải là chàng trai ngạo mạn, ta đây trước mắt cô.
“Ba cứ yên tâm, chắc chắn con sẽ chăm sóc em thật tốt”.
Ba…
Chữ này, anh ta nói một cách rất tự nhiên, rất thân thuộc.
Ai là ba anh? Hai người có quan hệ máu mủ đâu! Trừ phi anh
là… của ba.
Đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, cô lại một lần
nữa mang mắt nhìn lên.
Anh cũng đang lặng lẽ nhìn cô, khoé mép hơi cười cười với vẻ

châm chọc.
Vi Lam tự nhiên giật mình một cách vô cớ.
Hình như anh đã nhìn thấu được ý nghĩ của cô, đồng thời cảm
thấy nó thật hoang đường và ngu xuẩn.

Chương 2
Học cùng một trường, Vi Lam mới biết, Tần Thiên Lãng là
“chàng công tử” mà rất nhiều nữ sinh yêu thầm.
Vóc dáng cao ráo, các nét trên gương mặt rõ ràng, nụ cười thoắt
ẩn thoắt hiện ở khoé mép và đôi mắt sâu, nhất là mái tóc hơi
xoăn cất cánh cất cánh đó, khiến nữ sinh toàn trường đều phát cuồng vì
anh.
Trong trường, Vi Lam thường xuyên nhìn thấy một số nữ sinh ra
vẻ duyên dáng trước mặt Thiên Lãng, anh không hề để ý đến họ,
dáng vẻ rất cool.
Có cô gái tự xưng là quá mến mộ anh, tìm đủ mọi cách và biết
được thông tin, Hạ Vi Lam – cô gái học lớp bảy mới đến là em
gái của Tần Thiên Lãng.
Một đồn mười, mười đồn trăm, thông tin này nhanh chóng lan ra
khắp trường.
Và thế là, mỗi ngày trên đường đi học, luôn có người chặn
đường Vi Lam, nhờ cô chuyển hộ thư tình cho họ.
Chuyện này khiến Vi Lam cảm thấy khó xử.
Trong đời cô ghét nhất là những chàng trai kiêu căng tự đại và
lạnh lùng, tưởng rằng mình rất cool, ra vẻ oai phong! Và anh ta
lại chính là mẫu người như vậy.

Kể từ khi bước vào gia đình mới của ba, cô và Thiên Lãng rất ít

tiếp xúc với nhau, gặp nhau cũng không trò chuyện, chỉ trợn mắt
nhìn nhau một cái, tỏ rõ vẻ sống chết cũng không qua lại với
nhau.
Từ chối ngay trước mặt các chị học khóa trên, hình như có
phần không nể mặt họ cho lắm. Vi Lam chỉ muốn sống một cuộc
sống bình lặng, không muốn trở thành cái bia chung của mọi
người.
“Được, nhất định em sẽ đưa cho anh em”. Cô mỉm cười nói. Vào
lớp lại lấy ra làm giấy lau bàn, sau này lại vứt vào thùng rác đằng
sau.
Tục ngữ nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Một giữa trưa, bạn thân đang đùa nghịch trong lớp, chẳng may làm
đổ thùng rác, bên trong rơi ra mấy tờ giấy viết kín chữ.
Có người tò mò mở tờ giấy vò nhăn nhúm ra xem, hóa ra là một
bức thư tình, người viết là Hàn Tinh Tinh lớp 9A2.
Cô gái Hàn Tinh Tinh này không phải là kẻ tầm thường, là đầu sỏ
của đám nữ sinh ăn chơi, chị cả của đám con gái trong trường.
Hôm đó tan học về, cũng như mọi bận, Vi Lam cúi đầu ra khỏi
cổng trường, không để ý đến mọi thứ xung quanh.
Khi cô rẽ vào một ngõ nhỏ, một đám nữ sinh đi xe đạp từ trong
góc xông ra. Cô bị quây trong đám xe đạp, một người trong bọn
họ kéo cặp xách của cô, hằm hằm chửi: “Đồ láo toét! Dám vứt

thư tình của ta à, ngươi không muốn sống nữa rồi!…”
Vi Lam bị kéo ngã xuống đất, người này lại đá mạnh cô một cái,
sau đó dẫn mọi người ngang nhiên bỏ đi.
Cô như một con ngố nằm úp dưới đất, cảm thấy người rất đau,
đau tê cứng.
Chống tay xuống định ngồi dậy, nhưng người như bị vật nặng gì

đó ép xuống, không đứng lên được.
“Có cần tôi đỡ hay không?”
Vi Lam tưởng là ảo giác, nhưng rõ ràng là nghe thấy có tiếng nói
vang lên bên tai.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt màu hạt dẻ, trong sự lạnh
lùng toát lên vẻ giễu cợt, không thèm chấp.
Dưới ánh đèn đường lúc chạng vạng tối, Tần Thiên Lãng đứng
dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô với ánh nhìn
vui mừng trước sự thống khổ của người khác.
Cô gắng sức đứng dậy, không kịp phủi bụi trên quần áo, quay
đầu bỏ đi.
Phía sau lưng có tiếng bước chân, chàng trai bình thản đi theo.
“Nhà ngươi tự làm tự chịu! Tại sao lại vứt đám thư tình đó? Đó
là thư của ta, đáng lẽ ngươi phải đưa cho ta xử lý”.

Hóa ra anh ta biết hết mọi chuyện, nhưng lại khoanh tay đứng
nhìn!
Vi Lam ngạc nhiên quay người lại, hằm hằm nhìn thẳng vào Thiên
Lãng.
“Vì anh mà tôi mới bị vạ lây, đề nghị anh tránh xa tôi ra!”
“Làm sao có thể như thế được?” Một nụ cười quỷ quái hiện lên
trên môi anh, “ba đã dặn rồi, bảo anh phải bảo vệ em”.
Chàng trai trước mặt, cao hơn cô một cái đầu, mặc bộ quần áo
thể thao màu xanh thẫm, đôi mắt đẹp, nụ cười bình thản.
Quả thực là chàng trai rất đẹp trai, nhất là lúc mỉm cười, đôi
mắt và khoé miệng rất thu hút người khác.
“Ai là ba anh?” Vi Lam vẫn nhìn với vẻ bực dọc, nói một cách ta
đây, “đừng quên rằng anh họ Tần, còn ông thì họ Hạ”.
Cô đã trêu tức được anh một cách đơn giản.

Nụ cười trên môi anh vụt tắt, nhìn cô một cách lạnh lùng, nói:
“ngươi tưởng là ta báu bở lắm với chuyện ông ta làm ba tôi sao?”
“Không báu bở, thế tại sao anh lại ở nhà họ Hạ?” Cô nói với vẻ
khiêu khích, “tại sao lại gọi ông ấy là ba?”
Thiên Lãng trợn mắt nhìn cô một cách tức tối, hai tay dần dần
nắm thành nắm đấm.

“Hạ Vân Sinh là ba tôi, không phải là ba anh!” Cô hét lớn, cục
tức dồn nén trong lồng ngực từ lâu thoát ra, “mẹ anh là hồ ly
tinh, còn anh là thằng con hoang!”
Vi Lam không biết cãi nhau lắm, trí não vừa bị kích động,
nước mắt liền trào ra.
Không, cô không thể khóc. Từ lâu cô đã không còn tin vào nước
mắt.
Hồi sáu tuổi, cô đã từng ra sức túm chặt gấu áo ba, khóc nức nở
cầu xin ba đừng bỏ rơi cô và mẹ, kết quả là ba vẫn gạt phăng bàn
tay nhỏ của cô, quay đầu bỏ đi.
Cảnh cửa đó đóng rầm sau lưng ông.
Từ đó trở đi, sự ngây thơ và niềm vui đã không còn ở bên cô
nữa.
Cô không khóc nữa. Bởi mẹ đã từng nói một cách khinh miệt
rằng, nước mắt của con là thứ không đáng đồng tiền nhất.
Hét xong câu đó, Vi Lam liền co giò bỏ chạy. Mãi cho đến khi
chạy vào con ngõ sâu hun hút và nhỏ hẹp đó.
Tối hôm đó, ăn xong cơm Vi Lam liền quay về phòng.
Không biết Thiên Lãng về nhà từ lúc nào. Cô ở lì trong phòng
mình, không ngủ được.
Gió hiu hiu từ cửa sổ hắt vào, mang theo cảm nghĩ lành lạnh đầu

thu.
Đã sang thu rồi.
Vi Lam bò dậy, bước ra ngoài ban công.
Đêm đã khuya rồi, ánh trăng lung linh, lác đác có mấy ánh sao,
tô điểm trên nền trời tối đen.
Trong vườn, mấy cây đinh hương thấp thoáng, mùi thơm dìu
dịu tỏa ra.
Mùi thơm theo gió thổi vào, còn tồn tại cả tiếng đàn violon réo
rắt.
Này là bài Hóa thành bươm bướm trong vở Lương Sơn Bá – Chúc
Anh Đài.
Vi Lam thuộc làu đoạn nhạc này, cô còn tưởng rằng ai đó mở đĩa
CD, mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc bóng lẻ loi đó dưới gốc cây.
Là Tần Thiên Lãng.
Bóng anh hầu hết hòa tan trong màn đêm.
Vi Lam không biết anh biết chơi violon, giống như việc cô không
biết, chàng trai kiêu ngạo này cũng có lúc buồn như vậy.
Nhạc điệu cổ kính, trầm buồn đó tựa như một sợi dây nhỏ nhưng
vô cùng mềm dẻo, nhẹ nhõm kéo trái tim cô.

Cô đứng một hồi lâu trên ban công, đắm mình trong toàn cầu âm
nhạc quên mình của anh, hình như quên cả việc hai người đã
từng tranh chấp với nhau.
Nhưng ngày ngày hôm sau, trên bàn ăn buổi sáng, một câu nói của
Tần Tang Anh lại khiến thần kinh cô căng tựa dây đàn.
“Thiên Lãng, con đã đạt được cấp 8 đàn violon rồi, từ nay luyện
đàn đừng luyện khuya như thế nữa”.
Thiên Lãng khẽ lên tiếng đáp lời mẹ, cầm cặp xách trên ghế rồi

ra cửa.
Trong tích tắc anh bước ra ngoài phòng ăn, đột nhiên Vi Lam
cao giọng lên nói: “ba, con muốn học đàn dương cầm!”
“Vậy à?” Hạ Vân Sinh nhìn con gái với vẻ thắc mắc, “không phải
từ xưa đến giờ con vẫn ghét học đàn đó sao?”
Về vấn đề tiền nong ông luôn luôn thoải mái với cô, có yêu cầu ắt
sẽ thỏa mãn, nhưng lại rất ít khi quan tâm tới việc rốt cục cô
đang nghĩ gì.
Cô nhấn mạnh từng chữ một: “Con không học thì thôi, đã học là
ra học. Bắt đầu từ bây giờ, con sẽ chăm chỉ học đàn dương cầm,
ít nhất phải qua được cấp 9!”
Mắt cô vẫn liếc ra ngoài, sắc mặt Thiên Lãng biến sắc, hàm răng
trên cắn chặt vào môi.
Bóng anh đi ra có phần lẻ loi.

Bữa sáng hôm đó, liền một lúc Vi Lam ăn hai cái xúc xích, ba
miếng bánh mì.
Cô chưa lúc nào cảm thấy ăn ngon như vậy.

Chương 3
Vi Lam không những học đàn dương cầm, mà còn học vẽ, thư
pháp, thanh nhạc và vũ đạo.
Tuy nhiên, trận đấu tranh giữa họ không kéo dài được bao lâu.
Năm thứ hai, Tần Thiên Lãng lên lớp 11, lấy cớ bài tập nhiều đến
ở kí túc xá trong trường.
Vi Lam thở phào, gia đình này cuối cùng đã là của cô rồi.
Ba tối ngày bận với công việc của công ty tư vấn du học, ngoài việc về nhà
ngủ, thời gian sót lại đều ở ngoài.

Những ngày Thiên Lãng không ở nhà, Tần Tang Ảnh thường
xuyên ngơ ngẩn như người mất hồn, thẫn thờ nhìn vào một điểm
nào đó, nụ cười trên môi càng ngày càng ít.
Là mẹ kế, cô dịu dàng nhân từ, Vi Lam không chê được ở điểm
nào. Tuy nhiên, dù thế nào cũng không thể xóa nổi khoảng cách
giữa hai người.
Vi Lam tưởng rằng, Tần Tang Ảnh sẽ sống thầm lặng mãi như
vậy, nhưng sau đó không lâu thì biết tin Tần Tang Ảnh mang bầu.
37 tuổi, Tần Tang Ảnh sinh được một cậu con trai. Hạ Vân Sinh
đến tuổi trung niên lại có được con trai, đương nhiên là mừng
không sao kể xiết.

Hôm đó, Vi Lam đang trong đợt thi cuối kỳ.
Sau khoảng thời gian thi xong, cô vội đến phòng khám tặng bó hoa ly cho mẹ kế.
Giữa trưa, tia nắng tĩnh lặng hắt xuống dãy hành lang dài của
phòng khám.
Vi Lam cầm bó hoa, phấn đấu kìm chế cảm nghĩ chua chát, rối
bời trong lòng. Cô tìm đến cửa phòng bệnh 302.
Phía sau cánh cửa đang khép hờ vọng lên tiếng cười lớn của ba.
Đã từ lâu, sự nghiệp thành đạt, ông luôn mong có một cậu con
trai ruột để kế thừa hương hỏa và gia nghiệp nhà họ Hạ, cuối
cùng đã được mãn nguyện.
Cô khẽ đẩy cửa, quả nhiên là nhìn thấy Hạ Vân Sinh mặt mày hồ
hởi, cười rất phấn khởi.
“Lam Lam à, con có em trai rồi!” Lúc này đây, người đàn ông
bình thường rất ít nói cười này hứng thú như một đứa trẻ, “xem
này, nó có giống ba không!”
Vi Lam bước đến, bế cậu em nhỏ xíu đó, nụ cười của cô còn
rạng rỡ hơn hết ba.

“Em bé xinh thật đấy, lớn lên chắc chắn còn đẹp trai hơn cả ba!”
Tuy nhiên, tự đáy lòng, Vi Lam không mong đợi sự xuất hiện
của cậu em này, cô chỉ muốn để ba mình vui.

Hạ Vân Sinh vỗ vai con gái, mỉm cười hiền từ với cô.
Trong phòng tràn ngập bầu không khí vui vẻ, hình như chỉ
trong một đêm, vẻ u ám bao trùm lên gia đình này từ lâu đã cất cánh
biến mất.
Chỉ có Tần Thiên Lãng đứng ở phía cửa sổ xa, lạnh lùng nhìn
bức tranh hạnh phúc này.
“Tạm biệt cô nhé! Mai cháu sẽ đến thăm cô và em”.
Ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên môi Vi Lam nhanh chóng vụt tắt. Cô
chậm rãi đi qua dãy hành lang dài, bước đến cầu thang.
Tuy nhiên, tại góc rẽ ở hành lang, ngạc nhiên cô bị một bóng người
chặn lại.
“Là anh à?” Vi Lam sững người, nhìn Tần Thiên Lãng với bộ
quần áo bò màu xanh nhạt trên người.
Vừa nãy cô không lưu ý đến anh.
Hai năm không gặp, dáng anh ngày càng cao lớn, đôi mắt sáng
ngời, các nét rõ ràng, cộng với bộ râu nhạt dưới cằm, trông anh
rất đẹp trai, đàn ông.
“Anh… Anh định làm gì?” Giọng cô lạnh như băng.
“Cũng biết đóng kịch đó nhỉ!” Thiên Lãng nhếch mép cười châm
biếm, “tôi khuyên cô nên đăng ký thi vào Học viện hý kịch trung
ương!”

“Cảm ơn. Ba năm sau tôi sẽ suy nghĩ”. Cô nhếch mép lên cười.
Anh nhìn cô, bất giác cau mày.

“Có lẽ người khác cũng bị vỏ bọc bề ngoài điềm tĩnh ngoan
ngoãn của cô mê hoặc, nhưng tôi thì không”. Anh lạnh lùng nói,
“nói cho cô biết, tôi ghét nhất là những đứa con gái giả tạo, làm
bộ. Hạ Vi Lam, không những cô biết làm bộ, mà còn đáng
thương nữa!”
Làm sao có chuyện đó được! Không ngờ anh ta lại nói cô đáng
thương?
“Anh nhìn cho rõ đi, hai chúng ta, rốt cục ai đáng thương hơn?”
Giọng Vi Lam hơi run run. Bất luận cô phủ định như vậy nào hắn
vẫn đánh trúng vào chỗ mềm yếu nhất trong tâm hồn cô.
“Ý cô là muốn nói việc tôi ở ngoài ư?” Chàng trai cười rất lạnh
lùng và đáng khinh, “tôi đến đây để báo cho cô biết, ngày mai tôi
sẽ về nhà ở”.
Nói xong, anh liền quay người, bước xuống cầu thang, nhanh
chóng mất hút.
Vi Lam đứng thẫn thờ ngay tại chỗ.
Anh ta sẽ về? Lúc đầu cô tưởng rằng anh ta sẽ không bước chân
về nhà họ Hạ nữa, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học.
Mùa hè đó nóng nực một cách dị thường.

Mặc dù điều hòa đã bật tới mức thấp nhất, vẫn khó đương đầu
được với cái nắng bên ngoài.
Mặt trời chói chang nung đốt mặt đất. Ve kêu ra rả trên những
lùm cây sum sê, con nọ tiếp nối con kia, khiến người ta cảm
thấy bực tức.
Có vẻ không có gì liên quan đến thời tiết, bực tức chính là tâm
trạng của cô.
Kể từ khi cậu em trai Hạ Thuỵ Dương sinh ra, mọi sự lưu ý
của Hạ Vân Sinh và Tần Tang Ảnh đều tập trung hết vào cậu

nhỏ, mỗi ngày Vi Lam đều bị tiếng khóc oe oe của cậu nhỏ đánh
thức. Cô không hiểu nổi, một đứa trẻ sơ sinh ngoài việc ăn là
ngủ, không có gì phải buồn chán, vì sao lại thích khóc như vậy?
Nhưng kể cả là như vậy, trong tai ba Vi Lam, mỗi tiếng khóc của
cậu em, đều là khúc nhạc hay nhất thế gian này.
Còn trong mắt ba, nước mắt của mình lại không đáng một xu!
Đều là con ruột của ông, vì sao lại đối xử cách biệt lớn như vậy?
Một người khác khiến Vi Lam ấm ức bất bình là Tần Thiên Lãng.
Ngày hôm nay, anh thu được giấy trúng tuyển của trường Đại học
Thanh Hoa, nhanh chóng anh trở thành chủ điểm của cả nhà.
So với Tần Tang Ảnh, chuyện này có thể gọi là “song hỉ lâm
môn”, cô xúc động đến mức mắt đỏ hoe. Còn Hạ Vân Sinh thì
liên hồi khen anh thông minh, giỏi giang, bảo Vi Lam phải cố

gắng noi gương anh.
“Thiên Lãng đúng là một đứa con ngoan, không những học giỏi,
thể thao, âm nhạc cũng đều rất cừ, có thể gọi là phát triển toàn
diện. Điều đáng quý nhất là, khiêm tốn, hiểu biết, lịch lãm. Trong
số các cậu con trai ở độ tuổi này, rất ít gặp được người như
vậy”.
Trong ký ức, Vi Lam chưa lúc nào nghe thấy ba khen một người
nào như vậy.
Tối đến, Hạ Vân Sinh phá lệ bật rượu, rót cho Thiên Lãng một
cốc đầy.
“Thiên Lãng, mặc dù con không phải là con ruột của ba, nhưng
từ xưa đến nay ta luôn coi con như con đẻ. Thụy Dương còn
quá nhỏ, nhà họ Hạ về sau phải dựa vào con. Sau khi tốt nghiệp
đại học, nhất định con phải quay về giúp ba!”
Lần trước nhất Hạ Vân Sinh coi Thiên Lãng là người lớn, nói

chuyện một cách chân tình với anh ta. Sự nhất định và tin
tưởng của ba dượng khiến Thiên Lãng cảm thấy ngạc nhiên, máu
nóng như bốc lên, uống một hơi hết sạch cốc rượu vang.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã hết một
chai rượu vang. Tần Tang Ảnh nhìn thấy con trai mặt đỏ tía tai,
biết cậu không uống được rượu, vội lên tiếng khuyên nhủ. Thiên
Lãng cảm thấy đầu nặng trịch, loạng choạng đi lên lầu, ngã vật ra
giường.

cảm như gió thổi mây vờn quay trở lại. Thế mới nói, số phận vôthường luôn là úp tay là mây, ngửa tay là mưa, biến hoá khônlường khiến người ta khó lựa chọn, vốn là anh em một nhà mà lạitrở thành người tình ngọt ngào. Có vẻ tình yêu đẹp nhất luôn cầntrải qua tranh chấp giữa sinh và tử mới chịu yên, một tai nạn bấtngờ hình như lại khắc một dấu hỏi vào kết cục, khi tỉnh lại côđược thông báo anh đã chết…Một vài câu, đoạn trích trong truyện“Được gặp một người có duyên với mình trong thời điểm thíchhợp , là hạnh phúc của cả cuộc đời; Được gặp một người códuyên với mình trong thời điểm không thích hợp, chỉ là một tiếngthở dài.Cách yêu một con nhím, không phải là nhổ hết gai trên người nó,mà là phải học được cách làm thế nào để tìm được một cự lythích hợp, có thể sưởi ấm cho nhau nhưng lại không bị đốithương đâm gai vào mình.”“Đem lòng yêu một người, có thể là chuyện diễn ra trong tíchtắc. Hận một người, lại là suốt một đời.Vừa gặp Tần Thiên Lãng, Hạ Vi Lam đã thấy căm ghét hắn ta.Năm đó cô mười hai tuổi, bị ba dẫn vào nhà mới của hắn.Ba mẹ của Vi Lam ly hôn khi cô mới lên sáu, tòa án cho phép mẹcô nuôi cô.Nhưng mẹ lại không thích cô.Hạ Vân Sinh – Ba của Vi Lam vốn là một nhà buôn bất động sản,có một công ty riêng, kiếm được không ít tiền.“Đàn ông có tiền là hư hỏng”. Mặc dù câu nói này thô tục,nhưng ở một khía cạnh nào này lại là đạo lý.”Vài lời cùng các độc giả!Văn Việt sẽ post bài truyện mới từ ngày hôm nay, cả nhà theo dõi nhé.Văn Việt hi vọng thu được nhiều sự ủng hộ của cả nhà mềnh.Bản dịch này còn chưa qua chỉnh sửa nên không tránh khỏi nhiềuthiếu sót về lỗi ngữ pháp. Cũng chính vì vậy, Văn Việt mong nhậnđược nhiều sự đóng phản hồi kiến của các độc giả nhà mình đểsách xuất bản được hoàn thiện và đến được đông đảo bạn đọchơn.Bộ ” Tháng sáu trời xanh lam”- Tâm Văn không đang là một tácphẩm mới so với các độc giả yêu thích đọc truyện online, tuynhiên với bản dịch của chi Quỳnh Hương, Văn Việt nghĩ là nếu đãđọc hết truyện vẫn nên đọc lại một lần nữa ( cho dù là sách haybản dịch post trên mạng). Trong truyện, người dịch đã lột tảđược khá tốt tâm trạng của nhân vật trọng truyện, nội dung tuykhông mới nhưng cách hành văn đi sâu vào nội tâm nhân vậtcảm giác làm cho độc giả cảm thu được nơi nào đó có tính cáchcủa mình, có tâm trạng của mình.Chương 1Đem lòng yêu một người, có thể là chuyện diễn ra trong tích tắc.Hận một người, lại là suốt một đời.Vừa gặp Tần Thiên Lãng, Hạ Vi Lam đã thấy khinh ghét hắn ta.Năm đó cô mười hai tuổi, bị ba dẫn vào nhà mới của hắn.Bố mẹ của Vi Lam ly hôn khi cô mới lên sáu, tòa án cho phép mẹcô nuôi cô.Nhưng mẹ lại không thích cô.Hạ Vân Sinh – Ba của Vi Lam vốn là một nhà buôn bds,có một công ty tư vấn du học riêng, kiếm được không ít tiền.“Đàn ông có tiền là hư hỏng”. Mặc dù câu nói này thô tục,nhưng ở một khía cạnh nào này lại là đạo lý.Người cha sau thời điểm đã rủng rỉnh túi liền nhanh chóng cặp kè vớimột người đàn bà khác. Qua lời nguyền rủa đầy oán hận của mẹ,Vi Lam loáng thoáng biết, này là một góa phụ xinh tươi, cô ta còncó một cậu con trai.Vì bị ba bỏ rơi, mẹ cô đã biến thành thím Tường Lâm, gặp bấtkỳ ai cũng đều kể tội ba cô. Vi Lam rất giống ba, cũng chính vì lẽ đó,cô đã trở thành đối tượng để mẹ cô trút giận.Sau đó, mẹ cô lại tái hôn. Ba dượng là một gã đàn ông thô tục,hèn mọn, ánh nhìn ông ta nhìn Vi Lam lúc nào cũng lộ rõ vẻ háosắc.Qua ti vi và sách vở Vi Lam đã được nghe, được đọc quá nhiềuchuyện về ba dượng cưỡng dâm con gái, vì sự an toàn của mình,cô chủ động mang ra yêu cầu được sống cùng ba.Đương nhiên là mẹ cô chỉ mong có vậy, ba cô cũng không phảnđối.Trong ngôi villa xây ba tầng có vườn hoa đó, lần trước nhất ViLam nhìn thấy mẹ kế Tần Tang Ảnh, và cả Tần Thiên Lãng –người hơn cô ba tuổi.Nhìn Tần Tang Ảnh rất trẻ, chắc chỉ khoảng ba lăm bốn mươituổi, thân hình thon thả eo ót, thực sự là có sức mê hoặc hơn làthân hình béo tròn khổng lồ của mẹ cô. Làn da trắng mịn, nụ cườidịu dàng dễ mến, không hề có nét nào giống với hình ảnh “mẹkế” được mô tả trong sách vở.Vi Lam biết ý gọi một tiếng “cô ạ”, Tần Tang Ảnh cười, gật đầu,nói: “cháu cứ ở đây đi, có gì không tiện cứ nói với cô”.Trông cô rất ra dáng bà chủ, trong đầu Vi Lam xuất hiện gươngmặt tối sạm tiều tuỵ của mẹ, cô chợt nhớ tới câu thành ngữ“chim gáy chiếm tổ chim khách”.Mọi thứ ở đây đều được tô điểm rất hợp mắt, phòng khách đượcbố trí ngăn nắp, đồ gia dụng giá cao, cuộc sống tráng lệ dễchịu, đáng lẽ đều phải là của cô và mẹ cô…Tần Tang Ảnh gọi người giúp việc bổ một đĩa dưa hấu bưng lên,Vi Lam ngồi cạnh tràng kỳ ăn, phấn đấu không để nước dưa chảyxuống mặt thảm dưới ghế sofa.“Rầm” một tiếng, cửa ngoài phòng khách bật mở, một anh chàngcao gầy xông vào, vứt áo khoác ngoài xuống, mở cửa tủ lạnh,rót ra một cốc nước hoa quả, đổ ngay vào miệng.“Thiên Lãng, con về rồi à?” Tần Tang Ảnh mỉm cười hỏi.“Khát chết đi được!” chàng trai mang tay vuốt mồ hôi trên trán,quay đầu lại, “mẹ, sao hôm nay mẹ lại ở nhà?”Một gương mặt ướt đẫm mồ hôi, một đôi mắt ương ngạnh vàcặp lông mày đen dày.“Mẹ giới thiệu cho con biết nhé”, Tần Tang Ảnh nói: “Đây là ViLam, em gái con”.Emgái? Vi Lam suýt nữa thì nuốt hạt dưa vào cổ họng. Côkhông thừa nhận anh ta là anh trai mình.Ngẩng đầu lên, đối phương đang nhìn cô bằng ánh nhìn lạnh lùng,không nói câu nào, chỉ cau mày với vẻ khinh miệt rồi đi thẳng lêntầng.Một chàng trai bất lịch sự! Phải biết rằng đây là địa phận của nhàhọ Hạ, còn anh ta lại mang họ Tần!Buổi tối, Hạ Vân Sinh không đi tiếp khách ở ngoài mà về nhà ăncơm cùng con gái. Tần Tang Ảnh liên tục gắp thức ăn cho cô,nói: “Vi Lam, cháu gầy quá, phải tăng cường dinh dưỡng. Đây làcá tươi cô ra chợ mua, cháu ăn thử xem!”Mặc dù Vi Lam không quen ăn ớt, không thích ăn món đầu cáxào ớt, nhưng cô vẫn gắp một miếng mang vào miệng.Mau lẹ, lưỡi cô cay xè, mặt đỏ tía tai, vội cầm muôi múc nướccanh.“Lam Lam từ nhỏ đã không thích ăn cay”. Hạ Vân Sinh nói.“Sao anh không nói từ sớm?” Tần Tang Ảnh trách, nhìn Vi Lambằng ánh nhìn thương tình, “chắc là cay lắm phải không?”“Mẹ, con thích ăn cay, tại sao mẹ không gắp cho con?” Một hồilâu không nói gì, Tần Thiên Lãng đột nhiên nói xen vào.Trên gương mặt xinh tươi của Tần Tang Ảnh lộ ra chút gì đó bấtan.“Từ nay về sau Vi Lam sẽ ở với chúng ta. Thiên Lãng, con làanh, con phải quan tâm yêu thương em, con biết chưa?”Vi Lam cúi đầu, lặng lẽ uống canh.Phía bàn ăn đối mặt, Thiên Lãng nhìn cô từ đầu đến chân mộtcách trắng trợn. Mẹ nói không sai, đúng là cô nàng giống như bịsuy dinh dưỡng.Gương mặt gầy gò, nước da xanh xao, thân người mỏng dính,chỉ có ưu thế duy nhất là đôi mắt khá đẹp, hai hàng lông mivừa dài vừa cong.Từ trước tới nay Thiên Lãng chỉ thích những có gái xinh tươi,năng động, gương mặt tròn trĩnh, rất dễ thương, thậm chí có phầnngờ nghệch. Còn cô quá gầy, quá lặng lẽ, không xinh xắn, ngọtngào.Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, anh muốn mang mắt đi nơi khácnhưng không còn kịp nữa. Và thế là, hai người mở to mắt nhìnnhau.Mắt Vi Lam không to, một mí, nhưng đen, lấp lánh như ánh sao,làm nổi trội gương mặt bình thường đó của cô, vô cùng sinhđộng.Còn Thiên Lãng thì có mái tóc đen dày, hơi xoăn, đôi mắt màuhạt dẻ, nước da nâu khoẻ khoắn và thân hình cao gầy. Nhìn anhkhông giống mẹ. Nếu là con trai mà giống Tần Tang Ảnh thìthành ra xinh quá, trông sẽ rất nữ tính. So với nét đẹp đơn thuầncủa đàn ông, anh còn tồn tại thêm vẻ rắn rỏi.“Lam Lam”, Hạ Vân Sinh đặt đũa xuống, tựa người vào lưngghế, “thủ tục chuyển trường ba đã làm xong cho con rồi, ngàymai có thể đi học được rồi”.“Cảm ơn ba”. Lam Lam nói, chỉ trong tích tắc, đôi mắt như ánhsao đó mất hút dưới hàng mi dày.“Thiên Lãng, Lam Lam học cùng trường với con, con giúp bachăm sóc em nhé”.Ai cần anh ta chăm sóc? Vi Lam nhủ thầm với vẻ bất cần. Mặcdù từ xưa đến nay cô rất muốn có một người anh trai, nhưngkhông phải là chàng trai ngạo mạn, ta đây trước mắt cô.“Ba cứ yên tâm, chắc chắn con sẽ chăm sóc em thật tốt”.Ba…Chữ này, anh ta nói một cách rất tự nhiên, rất thân thuộc.Ai là ba anh? Hai người có quan hệ máu mủ đâu! Trừ phi anhlà… của ba.Đột nhiên trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ kỳ quái, cô lại một lầnnữa mang mắt nhìn lên.Anh cũng đang lặng lẽ nhìn cô, khoé mép hơi cười cười với vẻchâm chọc.Vi Lam tự nhiên giật mình một cách vô cớ.Hình như anh đã nhìn thấu được ý nghĩ của cô, đồng thời cảmthấy nó thật hoang đường và ngu xuẩn.Chương 2Học cùng một trường, Vi Lam mới biết, Tần Thiên Lãng là“chàng công tử” mà rất nhiều nữ sinh yêu thầm.Vóc dáng cao ráo, các nét trên gương mặt rõ ràng, nụ cười thoắtẩn thoắt hiện ở khoé mép và đôi mắt sâu, nhất là mái tóc hơixoăn cất cánh cất cánh đó, khiến nữ sinh toàn trường đều phát cuồng vìanh.Trong trường, Vi Lam thường xuyên nhìn thấy một số nữ sinh ravẻ duyên dáng trước mặt Thiên Lãng, anh không hề để ý đến họ,dáng vẻ rất cool.Có cô gái tự xưng là quá mến mộ anh, tìm đủ mọi cách và biếtđược thông tin, Hạ Vi Lam – cô gái học lớp bảy mới đến là emgái của Tần Thiên Lãng.Một đồn mười, mười đồn trăm, thông tin này nhanh chóng lan rakhắp trường.Và thế là, mỗi ngày trên đường đi học, luôn có người chặnđường Vi Lam, nhờ cô chuyển hộ thư tình cho họ.Chuyện này khiến Vi Lam cảm thấy khó xử.Trong đời cô ghét nhất là những chàng trai kiêu căng tự đại vàlạnh lùng, tưởng rằng mình rất cool, ra vẻ oai phong! Và anh talại chính là mẫu người như vậy.Kể từ khi bước vào gia đình mới của ba, cô và Thiên Lãng rất íttiếp xúc với nhau, gặp nhau cũng không trò chuyện, chỉ trợn mắtnhìn nhau một cái, tỏ rõ vẻ sống chết cũng không qua lại vớinhau.Từ chối ngay trước mặt các chị học khóa trên, hình như cóphần không nể mặt họ cho lắm. Vi Lam chỉ muốn sống một cuộcsống bình lặng, không muốn trở thành cái bia chung của mọingười.“Được, nhất định em sẽ đưa cho anh em”. Cô mỉm cười nói. Vàolớp lại lấy ra làm giấy lau bàn, sau này lại vứt vào thùng rác đằngsau.Tục ngữ nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma.Một giữa trưa, bạn thân đang đùa nghịch trong lớp, chẳng may làmđổ thùng rác, bên trong rơi ra mấy tờ giấy viết kín chữ.Có người tò mò mở tờ giấy vò nhăn nhúm ra xem, hóa ra là mộtbức thư tình, người viết là Hàn Tinh Tinh lớp 9A2.Cô gái Hàn Tinh Tinh này không phải là kẻ tầm thường, là đầu sỏcủa đám nữ sinh ăn chơi, chị cả của đám con gái trong trường.Hôm đó tan học về, cũng như mọi bận, Vi Lam cúi đầu ra khỏicổng trường, không để ý đến mọi thứ xung quanh.Khi cô rẽ vào một ngõ nhỏ, một đám nữ sinh đi xe đạp từ tronggóc xông ra. Cô bị quây trong đám xe đạp, một người trong bọnhọ kéo cặp xách của cô, hằm hằm chửi: “Đồ láo toét! Dám vứtthư tình của ta à, ngươi không muốn sống nữa rồi!…”Vi Lam bị kéo ngã xuống đất, người này lại đá mạnh cô một cái,sau đó dẫn mọi người ngang nhiên bỏ đi.Cô như một con ngố nằm úp dưới đất, cảm thấy người rất đau,đau tê cứng.Chống tay xuống định ngồi dậy, nhưng người như bị vật nặng gìđó ép xuống, không đứng lên được.“Có cần tôi đỡ hay không?”Vi Lam tưởng là ảo giác, nhưng rõ ràng là nghe thấy có tiếng nóivang lên bên tai.Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt màu hạt dẻ, trong sự lạnhlùng toát lên vẻ giễu cợt, không thèm chấp.Dưới ánh đèn đường lúc chạng vạng tối, Tần Thiên Lãng đứngdựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, nhìn cô với ánh mắtvui mừng trước sự thống khổ của người khác.Cô gắng sức đứng dậy, không kịp phủi bụi trên quần áo, quayđầu bỏ đi.Phía sau lưng có tiếng bước chân, chàng trai bình thản đi theo.“Nhà ngươi tự làm tự chịu! Tại sao lại vứt đám thư tình đó? Đólà thư của ta, đáng lẽ ngươi phải đưa cho ta xử lý”.Hóa ra anh ta biết hết mọi chuyện, nhưng lại khoanh tay đứngnhìn!Vi Lam ngạc nhiên quay người lại, hằm hằm nhìn thẳng vào ThiênLãng.“Vì anh mà tôi mới bị vạ lây, đề nghị anh tránh xa tôi ra!”“Làm sao có thể như thế được?” Một nụ cười quỷ quái hiện lêntrên môi anh, “ba đã dặn rồi, bảo anh phải bảo vệ em”.Chàng trai trước mặt, cao hơn cô một cái đầu, mặc bộ quần áothể thao màu xanh thẫm, đôi mắt đẹp, nụ cười bình thản.Quả thực là chàng trai rất đẹp trai, nhất là lúc mỉm cười, đôimắt và khoé miệng rất thu hút người khác.“Ai là ba anh?” Vi Lam vẫn nhìn với vẻ bực dọc, nói một cách tađây, “đừng quên rằng anh họ Tần, còn ông thì họ Hạ”.Cô đã trêu tức được anh một cách đơn giản.Nụ cười trên môi anh vụt tắt, nhìn cô một cách lạnh lùng, nói:“ngươi tưởng là ta báu bở lắm với chuyện ông ta làm ba tôi sao?”“Không báu bở, thế tại sao anh lại ở nhà họ Hạ?” Cô nói với vẻkhiêu khích, “tại sao lại gọi ông ấy là ba?”Thiên Lãng trợn mắt nhìn cô một cách tức tối, hai tay dần dầnnắm thành nắm đấm.“Hạ Vân Sinh là ba tôi, không phải là ba anh!” Cô hét lớn, cụctức dồn nén trong lồng ngực từ lâu thoát ra, “mẹ anh là hồ lytinh, còn anh là thằng con hoang!”Vi Lam không biết cãi nhau lắm, trí não vừa bị kích động,nước mắt liền trào ra.Không, cô không thể khóc. Từ lâu cô đã không còn tin vào nướcmắt.Hồi sáu tuổi, cô đã từng ra sức túm chặt gấu áo ba, khóc nức nởcầu xin ba đừng bỏ rơi cô và mẹ, kết quả là ba vẫn gạt phăng bàntay nhỏ của cô, quay đầu bỏ đi.Cảnh cửa đó đóng rầm sau lưng ông.Từ đó trở đi, sự ngây thơ và niềm vui đã không còn ở bên cônữa.Cô không khóc nữa. Bởi mẹ đã từng nói một cách khinh miệtrằng, nước mắt của con là thứ không đáng đồng tiền nhất.Hét xong câu đó, Vi Lam liền co giò bỏ chạy. Mãi cho đến khichạy vào con ngõ sâu hun hút và nhỏ hẹp đó.Tối hôm đó, ăn xong cơm Vi Lam liền quay về phòng.Không biết Thiên Lãng về nhà từ lúc nào. Cô ở lì trong phòngmình, không ngủ được.Gió hiu hiu từ cửa sổ hắt vào, mang theo cảm nghĩ lành lạnh đầuthu.Đã sang thu rồi.Vi Lam bò dậy, bước ra ngoài ban công.Đêm đã khuya rồi, ánh trăng lung linh, lác đác có mấy ánh sao,tô điểm trên nền trời tối đen.Trong vườn, mấy cây đinh hương thấp thoáng, mùi thơm dìudịu tỏa ra.Mùi thơm theo gió thổi vào, còn tồn tại cả tiếng đàn violon réorắt.Này là bài Hóa thành bươm bướm trong vở Lương Sơn Bá – ChúcAnh Đài.Vi Lam thuộc làu đoạn nhạc này, cô còn tưởng rằng ai đó mở đĩaCD, mãi cho đến khi nhìn thấy chiếc bóng lẻ loi đó dưới gốc cây.Là Tần Thiên Lãng.Bóng anh hầu hết hòa tan trong màn đêm.Vi Lam không biết anh biết chơi violon, giống như việc cô khôngbiết, chàng trai kiêu ngạo này cũng có lúc buồn như vậy.Nhạc điệu cổ kính, trầm buồn đó tựa như một sợi dây nhỏ nhưngvô cùng mềm dẻo, nhẹ nhõm kéo trái tim cô.Cô đứng một hồi lâu trên ban công, đắm mình trong toàn cầu âmnhạc quên mình của anh, hình như quên cả việc hai người đãtừng tranh chấp với nhau.Nhưng ngày ngày hôm sau, trên bàn ăn buổi sáng, một câu nói củaTần Tang Anh lại khiến thần kinh cô căng tựa dây đàn.“Thiên Lãng, con đã đạt được cấp 8 đàn violon rồi, từ nay luyệnđàn đừng luyện khuya như thế nữa”.Thiên Lãng khẽ lên tiếng đáp lời mẹ, cầm cặp xách trên ghế rồira cửa.Trong tích tắc anh bước ra ngoài phòng ăn, đột nhiên Vi Lamcao giọng lên nói: “ba, con muốn học đàn dương cầm!”“Vậy à?” Hạ Vân Sinh nhìn con gái với vẻ thắc mắc, “không phảitừ xưa đến giờ con vẫn ghét học đàn đó sao?”Về vấn đề tiền nong ông luôn luôn thoải mái với cô, có yêu cầu ắtsẽ thỏa mãn, nhưng lại rất ít khi quan tâm tới việc rốt cục côđang nghĩ gì.Cô nhấn mạnh từng chữ một: “Con không học thì thôi, đã học làra học. Bắt đầu từ bây giờ, con sẽ chăm chỉ học đàn dương cầm,ít nhất phải qua được cấp 9!”Mắt cô vẫn liếc ra ngoài, sắc mặt Thiên Lãng biến sắc, hàm răngtrên cắn chặt vào môi.Bóng anh đi ra có phần lẻ loi.Bữa sáng hôm đó, liền một lúc Vi Lam ăn hai cái xúc xích, bamiếng bánh mì.Cô chưa lúc nào cảm thấy ăn ngon như vậy.Chương 3Vi Lam không những học đàn dương cầm, mà còn học vẽ, thưpháp, thanh nhạc và vũ đạo.Tuy nhiên, trận đấu tranh giữa họ không kéo dài được bao lâu.Năm thứ hai, Tần Thiên Lãng lên lớp 11, lấy cớ bài tập nhiều đếnở kí túc xá trong trường.Vi Lam thở phào, gia đình này cuối cùng đã là của cô rồi.Ba tối ngày bận với công việc của công ty tư vấn du học, ngoài việc về nhàngủ, thời gian sót lại đều ở ngoài.Những ngày Thiên Lãng không ở nhà, Tần Tang Ảnh thườngxuyên ngơ ngẩn như người mất hồn, thẫn thờ nhìn vào một điểmnào đó, nụ cười trên môi càng ngày càng ít.Là mẹ kế, cô dịu dàng nhân từ, Vi Lam không chê được ở điểmnào. Tuy nhiên, dù thế nào cũng không thể xóa nổi khoảng cáchgiữa hai người.Vi Lam tưởng rằng, Tần Tang Ảnh sẽ sống thầm lặng mãi nhưvậy, nhưng sau đó không lâu thì biết tin Tần Tang Ảnh mang bầu.37 tuổi, Tần Tang Ảnh sinh được một cậu con trai. Hạ Vân Sinhđến tuổi trung niên lại có được con trai, đương nhiên là mừngkhông sao kể xiết.Hôm đó, Vi Lam đang trong đợt thi cuối kỳ.Sau khoảng thời gian thi xong, cô vội đến phòng khám tặng bó hoa ly cho mẹ kế.Giữa trưa, tia nắng tĩnh lặng hắt xuống dãy hành lang dài củabệnh viện.Vi Lam cầm bó hoa, phấn đấu kìm chế cảm nghĩ chua chát, rốibời trong lòng. Cô tìm đến cửa phòng bệnh 302.Phía sau cánh cửa đang khép hờ vọng lên tiếng cười lớn của ba.Đã từ lâu, sự nghiệp thành đạt, ông luôn mong có một cậu contrai ruột để kế thừa hương hỏa và gia nghiệp nhà họ Hạ, cuốicùng đã được mãn nguyện.Cô khẽ đẩy cửa, quả nhiên là nhìn thấy Hạ Vân Sinh mặt mày hồhởi, cười rất phấn khởi.“Lam Lam à, con có em trai rồi!” Lúc này đây, người đàn ôngbình thường rất ít nói cười này hứng thú như một đứa trẻ, “xemnày, nó có giống ba không!”Vi Lam bước đến, bế cậu em nhỏ xíu đó, nụ cười của cô cònrạng rỡ hơn hết ba.“Em bé xinh thật đấy, lớn lên chắc chắn còn đẹp trai hơn cả ba!”Tuy nhiên, tự đáy lòng, Vi Lam không mong đợi sự xuất hiệncủa cậu em này, cô chỉ muốn để ba mình vui.Hạ Vân Sinh vỗ vai con gái, mỉm cười hiền từ với cô.Trong phòng tràn ngập bầu không khí vui vẻ, hình như chỉtrong một đêm, vẻ u ám bao trùm lên gia đình này từ lâu đã baybiến mất.Chỉ có Tần Thiên Lãng đứng ở phía cửa sổ xa, lạnh lùng nhìnbức tranh hạnh phúc này.“Tạm biệt cô nhé! Mai cháu sẽ đến thăm cô và em”.Ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên môi Vi Lam nhanh chóng vụt tắt. Côchậm rãi đi qua dãy hành lang dài, bước đến cầu thang.Tuy nhiên, tại góc rẽ ở hành lang, ngạc nhiên cô bị một bóng ngườichặn lại.“Là anh à?” Vi Lam sững người, nhìn Tần Thiên Lãng với bộquần áo bò màu xanh nhạt trên người.Vừa nãy cô không lưu ý đến anh.Hai năm không gặp, dáng anh ngày càng cao lớn, đôi mắt sángngời, các nét rõ ràng, cộng với bộ râu nhạt dưới cằm, trông anhrất đẹp trai, đàn ông.“Anh… Anh định làm gì?” Giọng cô lạnh như băng.“Cũng biết đóng kịch đó nhỉ!” Thiên Lãng nhếch mép cười châmbiếm, “tôi khuyên cô nên đăng ký thi vào Học viện hý kịch trungương!”“Cảm ơn. Ba năm sau tôi sẽ suy nghĩ”. Cô nhếch mép lên cười.Anh nhìn cô, bất giác cau mày.“Có lẽ người khác cũng bị vỏ bọc bề ngoài điềm tĩnh ngoanngoãn của cô mê hoặc, nhưng tôi thì không”. Anh lạnh lùng nói,“nói cho cô biết, tôi ghét nhất là những đứa con gái giả tạo, làmbộ. Hạ Vi Lam, không những cô biết làm bộ, mà còn đángthương nữa!”Làm sao có chuyện đó được! Không ngờ anh ta lại nói cô đángthương?“Anh nhìn cho rõ đi, hai chúng ta, rốt cục ai đáng thương hơn?”Giọng Vi Lam hơi run run. Bất luận cô phủ định như vậy nào hắnvẫn đánh trúng vào chỗ mềm yếu nhất trong tâm hồn cô.“Ý cô là muốn nói việc tôi ở ngoài ư?” Chàng trai cười rất lạnhlùng và đáng khinh, “tôi đến đây để báo cho cô biết, ngày mai tôisẽ về nhà ở”.Nói xong, anh liền quay người, bước xuống cầu thang, nhanhchóng mất hút.Vi Lam đứng thẫn thờ ngay tại chỗ.Anh ta sẽ về? Lúc đầu cô tưởng rằng anh ta sẽ không bước chânvề nhà họ Hạ nữa, mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học.Mùa hè đó nóng nực một cách dị thường.Mặc dù điều hòa đã bật tới mức thấp nhất, vẫn khó chống chọiđược với cái nắng bên ngoài.Mặt trời chói chang nung đốt mặt đất. Ve kêu ra rả trên nhữnglùm cây sum sê, con nọ tiếp nối con kia, khiến người ta cảmthấy bực tức.Có vẻ không có gì liên quan đến thời tiết, bực tức chính là tâmtrạng của cô.Kể từ khi cậu em trai Hạ Thuỵ Dương sinh ra, mọi sự chú ýcủa Hạ Vân Sinh và Tần Tang Ảnh đều tập trung hết vào cậunhỏ, mỗi ngày Vi Lam đều bị tiếng khóc oe oe của cậu nhỏ đánhthức. Cô không hiểu nổi, một đứa trẻ sơ sinh ngoài việc ăn làngủ, không có gì phải buồn chán, vì sao lại thích khóc như vậy?Nhưng kể cả là như vậy, trong tai ba Vi Lam, mỗi tiếng khóc củacậu em, đều là khúc nhạc hay nhất thế gian này.Còn trong mắt ba, nước mắt của mình lại không đáng một xu!Đều là con ruột của ông, vì sao lại đối xử cách biệt lớn như vậy?Một người khác khiến Vi Lam ấm ức bất bình là Tần Thiên Lãng.Ngày hôm nay, anh thu được giấy trúng tuyển của trường Đại họcThanh Hoa, nhanh chóng anh trở thành chủ điểm của cả nhà.So với Tần Tang Ảnh, chuyện này có thể gọi là “song hỉ lâmmôn”, cô xúc động đến mức mắt đỏ hoe. Còn Hạ Vân Sinh thìliên hồi khen anh thông minh, giỏi giang, bảo Vi Lam phải cốgắng noi gương anh.“Thiên Lãng đúng là một đứa con ngoan, không những học giỏi,thể thao, âm nhạc cũng đều rất cừ, có thể gọi là phát triển toàndiện. Điều đáng quý nhất là, khiêm tốn, hiểu biết, lịch lãm. Trongsố các cậu con trai ở độ tuổi này, rất ít gặp được người nhưvậy”.Trong ký ức, Vi Lam chưa lúc nào nghe thấy ba khen một ngườinào như vậy.Tối đến, Hạ Vân Sinh phá lệ bật rượu, rót cho Thiên Lãng mộtcốc đầy.“Thiên Lãng, mặc dù con không phải là con ruột của ba, nhưngtừ xưa đến nay ta luôn coi con như con đẻ. Thụy Dương cònquá nhỏ, nhà họ Hạ về sau phải dựa vào con. Sau khi tốt nghiệpđại học, nhất định con phải quay về giúp ba!”Lần trước nhất Hạ Vân Sinh coi Thiên Lãng là người lớn, nóichuyện một cách chân tình với anh ta. Sự nhất định và tintưởng của ba dượng khiến Thiên Lãng cảm thấy ngạc nhiên, máunóng như bốc lên, uống một hơi hết sạch cốc rượu vang.Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã hết mộtchai rượu vang. Tần Tang Ảnh nhìn thấy con trai mặt đỏ tía tai,biết cậu không uống được rượu, vội lên tiếng khuyên nhủ. ThiênLãng cảm thấy đầu nặng trịch, loạng choạng đi lên lầu, ngã vật ragiường.


Xem thêm những thông tin liên quan đến đề tài tháng 6 trời xanh lam

Samsung Xin chào Radio 154 ll Tháng 6 trời xanh lắm

alt

  • Tác giả: Samsung Xin chao
  • Ngày đăng: 2021-05-30
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 5527 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Cùng nghe Samsung Xin chào Radio 154, đến với mẩu chuyện tình yêu đầy ngọt ngào và lãng mạn của tháng 6 nha!
    🎙Dẫn chương trình: Quỳnh Oanh + Chí Cường
    🖥 Kỹ thuật dựng: Xọt
    📻 Chương trình Samsung Xin chào Radio phát sóng 21h00 Chủ Nhật hàng tuần
    __________
    Theo dõi Samsung Việt Nam tại:
    • Fb: https://www.facebook.com/samsungxinchao/
    • YouTube: https://goo.gl/B3vyoS
    • Website: https://news.samsung.com/vn/

Tháng Sáu Trời Xanh Lam

  • Tác giả: bachngocsach.com
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 8537 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm:

những câu nói hay trong tháng sáu trời xanh lam

  • Tác giả: rebatngo.org
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 6685 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: những câu nói hay trong tháng sáu trời xanh lam chất lượng, giá thành siêu đối đầu nhờ các đại lý cấp thấp đang thi đua kinh doanh online

Chuyên Trang Thông Tin Tổng Hợp Thevesta

  • Tác giả: thevesta.vn
  • Nhận xét: 3 ⭐ ( 8611 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm:

Đọc truyện Tháng Sáu trời xanh lam

  • Tác giả: truyenclub.com
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 3120 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Vi Lam ngồi trong phòng làm việc ở công ty tư vấn du học, nhìn vào hàng rào phía đối mặt. Sau khoảng thời gian tiếp quản công ty tư vấn du học Thiên Lam, cô vẫn dùng phòng làm việc trước đó của Thiên Lãng, ngay cả bàn làm việc, PC, tủ công văn, bồn cảnh đều không thay đổi vị trí.

Fb

  • Tác giả: www.facebook.com
  • Nhận xét: 5 ⭐ ( 7607 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm:

Tháng Sáu Trời Xanh Lam

  • Tác giả: truyenfull.vn
  • Nhận xét: 4 ⭐ ( 1526 lượt nhận xét )
  • Khớp với kết quả tìm kiếm: Đọc truyện Tháng Sáu Trời Xanh Lam của tác giả Tâm Văn, đã full (hoàn thiện). Trợ giúp xem trên di động, Tablet.

Xem thêm các nội dung khác thuộc thể loại: giải trí